Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1207 - Chương 1207: Tên Trộm Trà.

Chương 1207: Tên trộm trà.
Chương 1207: Tên trộm trà.

Trong phủ thái tử, Lưu An đang cùng mấy đại thần thương thảo đại sự.

Ngồi trước mặt thái tử đều là quan viên của Nông bộ, trừ Nông bộ khanh không có mặt thì các chúc quan khác đều ở đây.

Lưu An cầm tấu chương, nghiêm túc giảng giải cho họ.

".... Nước Hạ có thể truân điền không? Đổng An Quốc của nước Hạ dâng thư cho ta nói, kỳ thực nước Hạ có không ít đất đai thích hợp canh tác, không phải tất cả chỉ có thể tiến hành chăn thả. Trước kia người Hung Nô cũng từng canh tác ở đây, thậm chí khu vực gần nước Yên, đất đai màu mỡ không kém Sóc Phương."

"Nhưng vấn đề là đường xá bất tiện, tặc khấu quá nhiều, lại con tài nguyên thiếu thốn .... Những vấn đề này phải hiệp thương với nước Hạ cùng tìm cách giải quyết."

Quan viên Nông bộ nói ra lo lắng của mình.

"Điện hạ, nước Hạ có thể giúp đỡ tiền kỳ không? Truân điền đầu tư không ít, cái khác không nói, lương thực ít nhất phải đảm bảo chứ? Chẳng lẽ vận chuyển từ Trung Nguyên hay vùng khác tới sao? Vậy thì hao tổn lớn lắm ... Ngoài ra nông cụ nữa, điện hạ vừa nãy nói để các quận xung quanh tương trợ, nhưng không thể làm lỡ chuyện của họ."

"Nói có lý lắm."

Giọng vang vang của một tráng hán vang lên, đám quan viên vội vàng đứng dậy hành lễ.

Lưu An cũng nhu thế.

Lưu Trường đi thẳng vào ngồi xuống thượng vị, Lưu An tránh sang bên cạnh.

"An à, ngươi lập tiểu triều nghị ở nhà đấy à, hôm qua là Công bộ đại thần, hôm nay là Nông bộ, có phải ngày mai mời Binh bộ không?"

Lời này làm mấy đại thần Nông bộ cực kỳ sợ hãi, đang định giải thích thì Lưu An bình tĩnh n ói: "Không phải ạ, Binh bộ là ngày kia, mai con nghỉ ngơi."

Lưu Trường cười to: "Sao không tới Hậu Đức Điện bàn bạc, nơi nhỏ thế này sao chứa được nhiều hiền tài? Nếu để người không biết chuyện tới nghe, sợ tưởng là hoàng đế muốn diệt nhi tử của mình."

Lưu An cười khổ: "A phụ, đừng nghĩ lừa con tới Hậu Đức Điện nữa, a phụ còn khỏe mạnh, con ở nơi nhỏ này là được."

Thời gian qua Lưu Trường luôn muốn lừa Lưu An tiếp nhận chuyện triều đường, nhưng hiển nhiên là Lưu An không muốn.

Quần thần nhất thời không biết n ói gì.

Lưu Trường trông có vẻ thất vọng, Lưu An vội nói với mọi người: "Các ngươi cứ về trước đi, ta và a phụ có điêu muốn nói, tối ta tìm các ngươi."

Quần thần hành lễ rời đi.

"Lưu Tứ lại viết thư cho ngươi à? Thằng nhãi đó không biết dựa vào sức minh làm việc sao?"

Lưu An rót trà cho Lưu Trường, giải thích: "A phụ, không phải Tứ, mà là Tần Đồng tướng quân, ông ấy viết thư muốn truân điền ở nước Hạ, hỏi triều đường có thể hỗ trợ không?"

"Hẳn là thằng nhãi đó tìm vị lão tướng quân kia xin xỏ, thằng nhãi đó chỉ giỏi đi xin xỏ hết người nọ tới người kia. Nhó năm xưa trẫm một mình một ngựa tới nước Đường, bên cạnh không có người, túi không có tiền, một minh vực dậy cả nước Đường ..."

Hai cha con trò chuyện một lúc, Lưu An mới hỏi tới nguyên nhân a phụ tới đây.

"À, vì chuyện ở Lũng Tây, ngươi cũng nghe nói rồi chứ, một đám chó mà, xem ra chúng quên mất chuyện Vũ Tối rồi."

"Không phải ngươi giỏi viết văn chương sao? Trẫm muốn để ngươi phụ trách chuyện này, ngươi đi liên hệ với Lễ bộ, chặn đứng chuyện này. Ngươi cứ yên tâm mà làm, dù làm không tốt, trẫm cũng không trách ngươi, đừng lo, cùng lắm là đánh ngươi vài trận thôi ...."

Lưu Trường giao công việc xong cũng chẳng đợi Lưu An trả lời, đứng dậy rời đi.

Tới cổng rồi, Lưu Trường đột nhiên dừng lại, xoay ngoắt người: "Trà chỗ ngươi sao lại giống trà nước Điền tiến cống cho trẫm như thế?"

Lưu An cuống lên: "A phụ, người nghe con giải thích đã."

"Trẫm cứ nói trà sao ít vậy, thì ra là có gia tặc, thằng trộm trà kia chớ chạy.”

Rất nhanh trong phủ thái tử lần nữa truyền ra tiếng kêu bi thảm của Lưu An.

"Lưu Tứ ~~~~"

Lưu Trường sau khi đánh xong đại nhi tử thì đi tìm Hàn Tín, sở dĩ y dám đi gặp thái úy là vì đã an bài cho ông một tòa phủ hoàn toàn mới. Tòa phủ này lớn hơn nhiều phủ cũ của Hàn Tín, trang trí bên trong cũng khá xa hoa, thực sự dựa theo tiêu chuẩn của chư hầu vương để bố trí. Đã thế lại còn cách hoàng cung rất gần, Lưu Trường rời phủ Lưu An ngồi xe đi một chút đã tới.

Hàn Tín thì chẳng hài lòng với phủ mới của mình, chủ yếu là vì cái phủ này quá lớn, từ đại môn về tới phòng ngủ phải đi rất lâu, rất phiền. Huống hồ nhà chẳng có bao người, phủ rộng như thế làm trống vắng, rất vô vị.

Rời thượng phương về tới nhà, Hàn Tín nhìn khung cảnh xa lạ, lẩm bẩm một câu rồi về phòng ngủ.

Nhưng ông ta không được toại nguyện, vì vừa vào phòng trong thì thấy một con lợn rừng đang ngồi trên giường của mình, ngang nhiên xem binh thư của mình.

Thấy sư phụ trở về, Lưu Trường đúng là chẳng coi mình là người ngoài, đứng dậy đỡ Hàn Tín ngồi xuống, ai không biết còn tưởng đây là phủ của y.

"Sư phụ, sao lại tới đây thế?"

"Nói thừa, đây là phủ của ta, ta không tới đây thì tới đâu?"

"Trẫm cứ tưởng sư phụ ở thượng phương không về luôn."

"Thằng nhãi ngươi vì sao ở đây mới đúng?"

"Trẫm kiếm chỗ yên tĩnh đọc sách, đọc sách rất tốt, sư phụ đọc sách nhiều vào."

Hàn Tín không thèm để ý tới hành vi đảo lộn hắc bạch thị phi của Lưu Trường, mấy chục năm qua y có khác gì đâu, sớm quen rồi, sai người thu binh pháp lại.

Lưu Trường len lén giấu binh pháp trong ống tay áo: "Không thẹn là sư phụ, trẫm xem binh pháp thủy quân rồi, khá lắm, trẫm mang về xem vài ngày. Trẫm thấy nên đổi tên, không phải kiến lập thủy quân, mà là hải quân."

"Không đổi."

"Vì sao?"

"Đổi tên xong không còn là binh pháp của ta nữa, mà là của ai đó rồi." Hàn Tín biết thừa:

Lưu Trường khó hiểu: "Hả? Sao có thể như thế chứ? Đây là sách sư phụ viết, ai mà trộm được? Có trẫm đây, sư phụ không phải lo."

"Người ta lo chính là ngươi đấy." Hàn Tín thu lại số binh pháp khác: "Ngươi có chuyện gì?"

"Thời gian qua Trần Đào bị sư phụ dày vò đến khổ, sư phụ ông ta cũng có tuổi rồi, không chịu nổi đâu."

"Ta chỉ đưa ra vài kiến nghị thôi." Hàn Tín nghiêm túc nói: "Ta thấy đám người đó rất ngu xuẩn, làm ra bao nhiêu thứ mà không biết dùng. Ví dụ một món đồ chơi, khi đốt lửa có thể nổi lên, nhưng chúng không phát hiện tác dụng do thám của nó, còn cả thứ thuốc nổ mới nhưng lại tạo ra ánh sáng chói mắt, dùng đánh kỵ binh rất tốt."

Hàn Tín lần lượt nói ra một đống thứ, những thứ này trong mắt ông cực kỳ hữu dụng, nhưng lại bị mai một ở thượng phương.

Bình Luận (0)
Comment