"Đại phụ!"
Hàn Tín và Lưu Trường đang trò chuyện thì bên ngoài chợt truyền tới tiếng của Lưu Linh, hai người cùng nhìn ra cửa.
Lưu Linh rất vui vẻ đi vào, nàng và Lưu Trường giống nhau, đi tới đâu cũng không cần bẩm báo, cứ xông thẳng vào là được. Nhưng đợi tới khi vào trong phòng, phát hiện a phụ không ngờ cũng có ở đây, Lưu Linh rất vui vẻ nhào vào lòng, Lưu Trường cười ha hả đặt nàng ngồi bên cạnh.
"Sao con cũng tới đây?"
Lưu Linh đắc ý nói: "Con tới học binh pháp với đại phụ."
Lưu Trường liếc Hàn Tín: "Trẫm chỉ đọc một chút mà bị chửi bao lâu, nó lại có thể học à?"
Hàn Tín trợn mắt: "Linh không ghi tên nó vào binh pháp của ta, huống hồ tương lai nó tới Phù Nam, chọc chút chiến pháp thủy quân, không phải là nên à?"
Lưu Linh vội nói: "A phụ có điều không biết, bây giờ con rất cần cù, buổi sáng theo Tứ bá phụ học trị quốc, chiều tìm đại phụ học binh pháp .... Phải rồi hôm nay bá phụ khen con có phong thái minh quân."
Hàn Tín tò mò: "Có phải là nói cháu khác a phụ, có phong thái minh quân không?"
Lưu Trường nghiêm mặt: "Bằng được một nửa trẫm là minh quân rồi."
Lưu Linh đương nhiên là vội vàng kể quá trình học tập của mình với Lưu Hằng: "Con phát hiện ra xử lý chính vụ quan trọng nhất là phải biết dùng người, bá phụ có thể nhờ được toàn bộ mấy trăm quan viên trong phủ, ai giỏi cái gì, ai có thể làm việc gì, khuyết điểm của ai là gì, đều nhớ kỹ càng. Thậm chí bá phụ còn có một cuốn sổ, chuyên môn ghi lại chuyện về các quan lại ... Bây giờ con gần như biết hết các quan lại trong phủ ngự sử rồi đấy, mỗi lần gặp chuyện là biết bảo ai đi làm việc rồi."
Lưu Trường xem thường: "Thế có là gì, trẫm tám tuổi quen hết quan lại đình úy, mười tuổi biết hết sĩ tốt tuần tra trên đường, thậm chí còn nhớ tuyến đường tuần tra của họ."
Lưu Linh lại tiếp tục nói: "Bá phụ còn dạy con một bản lĩnh đặc biệt, chấp chính phải đồng lòng, phải chú trọng lễ tiết, trước khi làm phải đem công tác suy xét trong lòng một lượt ..."
Hàn Tín nhìn Lưu Linh đầy cưng chiều: "Xem ra cháu theo hắn học không tệ, sau này phải thêm nghiêm túc học tập, thành minh quân một đời. Tiếp theo cầm lấy cuốn sách này, ta dạy cháu binh pháp ..."
Hàn Tín đưa cuốn sách cho Lưu Linh, kệ Lưu Trường ở bên, cứ vậy giảng bài.
Lưu Trường ngồi một hồi, thấy vô vị liền đi, thứ Hàn Tín giảng giải quá cơ sở, không cần học nữa.
Rời phủ rồi Lưu Trường mới lấy ra cuốn binh pháp bị y giấu đi, đưa cho một giáp sĩ.
"Đem cuốn binh pháp này tới Phù Nam, giao cho Hạ Hầu Táo, nói là trẫm chuyên môn viết cho hắn, bảo hắn học tập cho tốt, diệt sạch thủy tặc xung quanh."
"Vâng!"
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Hậu Đức Điện từ khi Hạ vương đi yên ắng một thời gian, hôm nay truyền ra tiếng kêu gào.
Tiếng kêu cực kỳ thê thảm, đám giáp sĩ không rõ nguồn cơn nhìn cận thị, không phải Hạ vương về nước rồi à? Vì sao vẫn còn nghe thấy tiếng kêu của hắn?
Vì mình nhớ Hạ vương quá sao?
Lữ Lộc và Đậu Quảng Quốc ở bên ngoài nghe tiếng kêu gào bên trong truyền ra, cùng lắc đầu.
Đáng thương!
Rất lâu sau tiếng kêu bên trong đã ngừng, Lữ Lộc đi vào trong điện trước, Đậu Quảng Quốc theo sau. Khi bọn họ vào trong thấy hai người nằm trên mặt đất, đau tới rên hừ hừ, không phải Lưu Thiên và Lưu Triệt, tuổi chúng nhiều hơn rất nhiều, mặt mày thâm tím không nhìn ra. Hoàng đế không nương tay chút nào, dáng vẻ cả hai cực kỳ giống nhau.
Hai tên này là Chu Dương và Chu Thăng, nhi tử của Chu Á Phu và Chu Thắng Chi.
Trước kia bọn chúng tranh chấp thủy quân và xa kỵ quân thì bên nào mạnh hơn, tranh cãi dẫn tới đánh nhau, lại còn mặc giáp đánh nhau. Lưu Trường ném thẳng chúng tới nước Hạ lao dịch, hôm nay kết thúc lao dịch, về tới Trường An một cái bị Lưu Trường gọi tới Hậu Đức Điện cho một trận đòn.
Cả hai vẫn chưa biết mình ăn đòn vì cái gì?
Lưu Trường hừ một tiếng: "A phụ các ngươi vì trẫm ở ngoài chinh chiến, trẫm thay họ quản giáo các ngươi. Nhìn các ngươi yếu xìu như thế, đâu phải nhi tử của hai vị hổ tướng?"
"Cả hai cộng lại còn không đánh nổi trẫm."
Chu Thăng rất bất lực: "Bệ hạ, a phụ bọn thần cộng lại cũng không phải đối thủ của người."
"Còn dám cãi à?"
Chu Thăng không dám nói nữa, vẻ mặt rất oan ức.
Lưu Trường hết lòng hết dạ nói: "Hôm nay trẫm dạy cho các ngươi một đạo lý. Đạo lý có đúng hay không phải xem người nói ra là ai, xa kỵ và lâu thuyền cái nào mạnh hơn, trẫm nói cái nào mạnh là cái đó mạnh, vì trẫm mạnh nhất, trẫm nói gì không ai dám phản bác .... "
"Từ hôm nay trở đi, các ngươi ở lại trong cung đảm nhận lang trung, mỗi ngày trẫm kiểm tra học vấn và võ nghệ của các ngươi! Phải năng cao bản lĩnh, đừng để trẫm đánh chết ở đây."
Nghe thế cả hai muốn khóc.
"Giờ về nhà cho trẫm, mai tới làm việc."
"Vâng!"
Cả hai yếu ớt đáp, gian bò dậy, dìu nhau tập tễnh rời khỏi Hậu Đức Điện.
Lưu Trường sai cận thị chuẩn bị đồ ăn cho mình, Đậu Quảng Quốc thì bắt đầu báo cáo tình huống.
"Bệ hạ thái tử đã liên thủ với quan viên lễ bộ, chỉnh đốn tế tự, còn thông qua báo chí và quan lại đại phương tuyên truyền. Thái tử còn viết ba bài chăn chương, hai bài đầu chủ yếu viết cho người đọc sách xem, ra tay từ phương hướng chung, nói tới sự vô ích của tế tự. Bài văn thứ ba tương đối thông tục, viết cho bách tính, chủ yếu là vạch trần bộ mặt thật của đám phương sĩ, chủ yếu nói chúng giở thủ đoạn giả dối, lừa tiền tài, câu kết quan viên ra sao."
"Ngoài ra thái tử còn tìm Bắc Địa vương, để những văn nhân phía dưới viết thi phú phê phán chuyện này ... Thần thấy đợi quan lại tuyên truyền thêm một thời gian sẽ có chuyển biến lớn."
"Gần đây hình bộ cũng bắt rất nhiều phương sĩ ..."
Lưu Trường xua tay: "Chuyện Hình bộ thì không cần nói cho trẫm nữa, trẫm biết rất rõ, ngươi cứ nói chuyện Lễ bộ là đủ."
Đậu Quảng Quốc liền tiếp tục nói: "Lễ bộ gần đây đưa ra lễ pháp tế tự tương ứng, quyết định cùng Hình bộ đưa ra điều luật, quy định đủ các phương diện liên quan tới tế tự."
Lưu Trường gật gù: "Không tệ, thế mới là chuyện lễ bộ nên làm, lão già Lục Giả đó vẫn lợi hại lắm ."