Thời gian gần đây toàn bộ triều đường đều bận rộn xử lý chuyện tế tự, bắt rất nhiều quan viên câu kết với phương sĩ, thậm chí cả quan viên vô tình thành đồng lõa với phương sĩ. Riêng trong tháng qua đã có hơn 600 người bị xử trí, làm Lưu Trường cực kỳ phẫn nộ, không ngờ sau chuyện Vũ Tối, thiên hạ còn nhiều phương sĩ như thế, đám người này hoặc lừa gạt tiền tài hoặc nhiễu loạn địa phương, đều đáng chết.
Khi Lưu Chương bẩm báo chuyện này, kỳ thực Lưu Trường muốn học theo Thủy hoàng đế, làm một chuyến chôn nho, y muốn chôn đám phương sĩ này.
Nhưng Lưu Trường cảm thấy làm thế không ổn, quá tàn nhẫn, hơn nữa chẳng có gì mới mẻ. Là đế vương thiên cổ, sao có thể học theo Thủy hoàng đế được? Cho nên Lưu Trường quyết định phải đổi mới, nổ chết bọn chúng.
Thời đại tiến bộ, hành hình cũng phải tiến bộ.
Chỉ là đề nghị của y không được quan viên Hình bộ tán đồng.
Tuyên Mạc Như kiên quyết phản đối, hình pháp này còn tàn nhẫn hơn Trụ vương năm xưa, minh quân sao có thể dùng hình pháp tàn khốc chứ?
Bởi vì bị đám quan viên này phản đối, Lưu Trường không cách nào sử dụng hình pháp của mình, tiếc lắm.
Thế nhưng chỉ bắt người thôi không đủ, những điều lệ mà hiện giờ Lễ bộ chuyên môn định ra, mới là cách trị tận gốc.
Lữ Lộc lên tiếng: "Bệ hạ, Lục công rất hiền minh, nhưng thời gian qua ông ấy vì lo liệu đại sự, đã ngất xỉu trong phủ hai lần, không có gì đáng ngại, chủ yếu là quá vất vả, quá mệt mỏi thôi .... Bệ hạ xem, có nên tìm người thay thế?"
Đậu Quảng Quốc cũng có suy nghĩ tương tự: "Lục công tuổi đã cao lắm rồi, bình thường còn đỡ, một khi gặp chuyện khẩn cấp, sức khỏe ông ấy không chịu nổi, nên để ông ấy cáo lão hoàn hương rồi."
Lưu Trường thở dài: "Cũng chỉ đành như thế. Lộc, phái người tới Tây Đình, bảo Chất Đô về làm Lễ bộ khanh!"
"Hả?""
"Hả cái gì mà hả? Đi mau, trẫm tự có an bài của mình." Lưu Trường không giải thích, đuổi hai người kia đi làm việc:
Còn lại một mình trong điện, Lưu Trường thở ngắn than dài, y vẫn còn tiếc kiến nghị dùng thuốc nổ hành hình của mình không được chấp nhận.
Trường lão gia gần đây buồn chán quá mức rồi, cho nên ý nghĩ hoang đường nào cũng có.
Đi lòng vòng quanh đại điện rộng lớn, nhìn bốn bức tường bao vây, Tứ đi rồi, Lương cũng sắp tiếp nối, Linh cũng đang học binh pháp, rồi một ngày cũng sẽ về nước. Còn y vẫn ở đây, mười hai mươi năm nữa vẫn loanh quanh trong căn phòng này, chỉ khác là từ một tráng hán biến thành ông già lom khom thôi.
Lưu Trường càng lúc càng không thoái mái, y quyết định tới phủ ngụ sử một chuyến đi tìm Tứ ca.
"Tứ ca, hỏi huynh một chuyện, có muốn cùng trẫm xuất chinh không?" Vừa mới ngồi xuống, Lưu Trường đã nói ngay"
"Hả?" Lưu Hằng còn chưa kịp rót trà: "Đệ muốn xuất chinh à?
Lưu Trường lắc đầu: "Không phải xuất chinh, mà là muốn đi thăm dò, trẫm muốn đợi thủy quân thao luyện xong sẽ để Lưu An làm phó hoàng đế, trẫm dẫn người đi thăm dò hải ngoại. Trẫm muốn đi tán gẫu với hoàng đế An Tức, vật nhau với Khải Tát (Julius Caesar), tới Hy Lạp làm bức tượng của chính mình .... Hậu quân tương lai sẽ nói, Lưu Trường đại đế tây chinh! Kiến lập đế quốc bắc qua ba châu lục ..."
Lưu Hằng choáng: "Trường đệ, chớ làm loạn .... Hải ngoại nguy hiểm lắm, sao có thể nói đi là đi ... Đệ chính là hoàng đế, nếu đệ xảy ra chuyện ..."
Lưu Trường nóng nảy cắt lời: "Cho nên trẫm mới nói để An tiếp nhiệm. Tứ ca, huynh cũng biết lòng trẫm chưa bao giờ ở Trường An, trẫm muốn ra tái ngoại, thúc ngựa rong ruổi, nhưng tóc mai trẫm đã có sợi bạc mà chưa thực hiện được ..."
"Bây giờ tái ngoại không còn kẻ địch, vậy trẫm muốn tới nơi có kẻ địch ... Cả đời trẫm đã làm vô số chuyện cho Đại Hán rồi, cuối cùng trẫm muốn làm một chút chuyện cho mình."
"Trẫm không còn trẻ nữa, nếu không đi, chỉ sợ trẫm không đi nổi ..."
"Huống hồ nay các phương diện của Đại Hán đã đạt tới đỉnh cao, cho dù không nói tới đỉnh cao thì toàn bộ cũng vào quỹ đạo rồi ... Trẫm tiếp tục ở lại nơi này cũng chỉ để xử lý những chuyện vụn vặt tùy tiện giao cho An cũng có vấn đề gì đâu."
Lưu Hằng mặt mày nghiêm túc: "Trường, đây không phải là chuyện có thể tùy tiện quyết định, đừng quên vị quân vương bị chết đói ... Không phải ta nói An, nhưng quyền lực một khi cầm lấy, muốn buông tay khó lắm. Quân vương lên ngôi không phải chuyện cá nhân, bên cạnh ắt đi theo cả một đám người. Mà khi quân vương thay đổi, cục diện thiên hạ sẽ có chuyển biến cực lớn, những lão thần theo đệ, những tân thần theo thái tử, một khi đệ đi, bằng với giết chết những đại thần theo đệ."
"Không chỉ như thế, đợi An lên ngôi, những người đi theo nó sẽ không muốn đệ trở về nữa."
"Không phải ta ly gián, nhưng loại chuyện này, phải nghĩ tới nguy hại trước, đây không phải hành vi cá nhân của đệ, mà liên quan tới toàn bộ Đại Hán."
Lưu Trường cười khổ: "Tất cả điều huynh trưởng nói trẫm đều biết hết, cho nên huynh không cần lo, trẫm đâu phải là định đi ngay hôm nay .... Hơn nữa trẫm còn điều vương vấn ở Trường An."
Lưu Khải đương nhiên biết vương vấn Lưu Trường nói là cái gì, trầm mặc một lúc rồi nói: "Tóm lại là đừng vội, trước tiên xử lý tốt chuyện triều đường đi ... Nếu đệ thực sự muốn đi, đợi thời cơ chín muồi, ta nhất định sẽ đi cùng đệ."
Lưu Trường cười to: "Chỉ đợi mỗi câu này của huynh thôi."
Lưu Hằng không cười: "Bất kể đi hay không đi, đều không thể trao vị trí này cho An trước, chuyện quá độ này không đơn giản như đệ nghĩ đâu."
"Được, trẫm biết rồi."
Lưu Trường rời phủ ngự sử, tâm trạng không thể nói là không tốt, tất nhiên cũng chẳng tốt, lên xe rồi chẳng nói chuyện như mọi khi, chỉ im lặng chống cằm nhìn phố xá qua cửa sổ.
Lần này Lưu Trường xuất hành khá kín tiếng, chỉ dùng xe hai ngựa kéo, không hề gây chú ý. Có điều xe thì bình thường, nhưng đi rất ngang ngược, không ai dám ngăn cản, dù là xe bốn ngựa kéo thì chỉ nhìn thấy thôi cũng nhường đường.
Bởi vì người đánh xe là Lữ Lộc, khỏi nói cũng biết ai ở bên trong.
Hôm nay tâm trạng Lưu Trường không tốt, rời phủ ngự sử cứ lang thang khắp Trường An, đến chập tối mới về hoang cung.
Trên đường về Lữ Lộc mới hỏi: "Bệ hạ thực sự muốn xuất chinh à?"
Lưu Trường hỏi lại: "Ngươi muốn khuyên can trẫm à?"
"Thần sao dám khuyên can bệ hạ, chuyện bệ hạ muốn làm, ai ngăn được."
"Ngươi yên tâm, giờ chưa phải lúc …"
Không ngờ Lẽ Lộc cắt lời y: "Bệ hạ, không phải thần muốn ngăn cản, mà là muốn hỏi, nếu bệ hạ đi có thể đưa thần đi theo không?"
Lưu Trường cười to: "Đương nhiên rồi, làm sao thiếu ngươi được, ai đi ra ngoài lại không mang theo ví tiền chứ?"