Cổng lễ bộ người qua kẻ lại, có vẻ náo nhiệt vô cùng.
Lục Giả đã về nhà được gần một tháng rồi, mà tân bộ khanh Chất Đô thì mãi không tới, nghe nói là hắn đã về Trường An từ lâu, nhưng không biết vì lý do gì, tới giờ hắn vẫn chưa đến Lễ bộ, chuyện này khiến người lễ bộ bất an.
Đột nhiên đằng xa có một đám giáp sĩ chạy nhanh tới, tức tốc bao vây toàn bộ Lễ bộ, gây ra động tĩnh không nhỏ. Quan lại bên trong hay tin vội vàng đi ra, nhìn thấy giáp sĩ bên xung quanh ngày một nhiều, không ai hiểu ra làm sao. Rất nhanh có một người từ trong đám giáp sĩ đi ra, tiến thẳng vào Lễ bộ.
Một viên quan đi lên ngăn cản: "Vị này ..."
"Bắt lấy hắn."
Chất Đô hạ lệnh, tức thì có giáp sĩ ấn viên quan đó xuống đất. Hắn nhìn xumg quanh, đám quan lại bị ảnh mắt hắn làm sởn gai ốc, không dám nói gì.
Một người râu rất dài đi tới, không có chút sợ hãi nào: "Các hạ là ai, muốn làm gì?"
Chất Đô quan sát người đó: "Còn ngươi là ai?"
"Ta là Hồ Mẫu Sinh."
"Ta là Chất Đô."
Hắn vừa mở miệng, đám quan lại bừng tỉnh, tiếp đó lại hết sức ngạc nhiên. Bọn họ đều biết Chất Đô sẽ tới thay thế Lục Giả, nhưng vì sao phải mang theo giáp sĩ? Còn bắt người nữa, hắn muốn làm gì? Hắn là lễ bộ khanh cơ mà, sao lại bắt người mình?
Hồ Mẫu Sinh hành lễ với Chất Đô, hỏi: "Chất công làm thế này làm gì?"
Chất Đô cười lạnh: "Triều đường làm việc tản mạn, Lễ bộ đứng đầu các bộ, không chỉ phải lấy mình làm gương, còn phải giám sát các cơ cấu khác. Nhưng sau khi ta tới Trường An, phát hiện Lễ bộ quá tệ hại, liên tiếp mấy ngày, các ngươi chỉ bàn bạc nghênh đón ta ra sao, không làm một việc gì, vì Lục công quá khoan dung cho các ngươi à?"
Hồ Mấu Sinh mấp máy môi không nói thành lời.
Từ khi Lục Giả ngã bệnh, quan viên Lễ bộ đã đem hết tâm tư đặt vào việc nghênh đón tân quan ra sao, không còn lòng lo công việc, cho dù Hồ Mẫu Sinh đã chỉnh đốn nhiều lần nhưng hiệu quả không rõ.
Chất Đô nheo mắt: "Hôm nay khai đao từ Lễ bộ, toàn bộ triều đình đều phải chỉnh đốn, triều đình là nơi thiết lập để làm việc, suốt ngày chỉ nói xuống, làm việc vô nghĩa, những kẻ như thế sao xứng đáng với bổng lộc?
Có quan lại nhìn thái độ của Chất Đô ác liệt như thế, lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Thời gian qua bọn ta đều luôn bận rộn, sao có thể nói là không làm việc?"
Chất Đô ra hiệu cho giáp sĩ bên cạnh, giáp sĩ liền xông tới, gây ra phen xôn xao, ai nấy đều nghĩ Chất Đô định bắt người, thế thì vô lý quá rồi, bọn họ vây quanh quan viên kia, tỏ thái độ phản đối.
Rất nhanh giáp sĩ lấy ra một tờ giấy đưa cho Chất Đô, Chất Đô trải ra, trên đó có hàng chữ "Nếu kịp thời đọc thì không giết, Chất Đô."
Chất Đô lạnh lùng nói: "Tờ giấy này do chính ta viết, đã đặt ở đây hơn mười ngày rồi ... Có ai từng đọc chưa?"
Cả Lễ bộ tái mặt, mà quan viên hôm đó bảo Chất Đô ghi lại cũng nhớ ra người này, hai chân mềm nhũng, suýt ngã. Chết rồi! Chết rồi! phen này xong rồi.
"Người đâu, bắt hết những kẻ lơ là chính vụ này cho ta, đưa tới Hình bộ, điều tra cho kỹ." Chất Đô quát lệnh:
Hồ Mẫu Sinh vội đi tới, gượng gạo nói: "Chất công, bọn họ có lỗi, nhưng đều là năng thần của Lễ bộ, ngài không thể đưa hết họ đi, nếu họ đi cả rồi thì ai làm việc? Mong ngài khoan thứ cho một lần?"
Đám quan viên khác nghe vậy lấy lại tinh thần, đúng thế, bắt hết họ thì ai làm việc? Không ngờ Chất Đô gằn giọng: "Cái thiên hạ này chẳng lẽ còn thiếu người làm quan à? Lễ bộ vì thiên hạ lập lễ pháp, lễ pháp của triều đường là làm việc nghiêm túc, ra sức vì vương sự."
"Bản thân không làm được nói gì tới lễ pháp? Đưa hết đi cho ta."
“Lễ bộ phải thay hết một lượt.”
……….. ……………..
"Tên đó muốn thay thế cả Lễ bộ à?"
Nghe thấy tin tức này, Lưu Trường cũng phải kinh ngạc tới đứng bật dậy, suy nghĩ một lúc, y ngồi xuống.
"Ừm, Chất Đô muốn chỉnh đốn toàn bộ triều đường, giết gà dọa khỉ đây mà ... Kệ đi, để hắn làm, đám quan viên đó cũng đừng lãng phí, xem xem nơi nào thiếu người, kiểu như ba nước tây bắc, nước Hạ với Phù Nam ấy."
Đậu Quảng Quốc tựa hồ có chút bất mãn với việc làm của Chất Đô: "Bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ, tới gần trăm quan viên, sao có thể nói đổi là đổi? Huống hồ người mới tuyển thì tốt hơn quan viên bây giờ à?"
"Tốt hơn hay không thì trẫm không biết, nhưng chắc chắn không dám lơ là chính vụ nữa."
Đậu Quảng Quốc tức thì á khẩu không biết phải phản bác ra sao.
Lữ Lộc vỗ vai hắn: "Ngươi đừng lo, nếu như Chất Đô đã dám làm, tất nhiên có suy tính. Người này khác Triều Thác, trước khi làm việc nhất định cân nhắc cẩn thận. Ngươi không hiểu hắn, yên tâm đi."
Lưu Trường đứng dậy vươn mình: "Ừm, chuyện này hai ngươi chú ý nhiều chút là được, tóm lại là đừng để Chất Đô gây ra đại loạn."
Nói xong muốn đi ra ngoài.
Lữ Lộc vội giữ lấy: "Bệ hạ định đi đâu thế?"
"À, trẫm đi thị sát dân tình."
Rất nhanh Lưu Trường cầm lấy cung tên, lên xe ngựa, hôm nay người đánh xe cho y không phải là Lữ Lộc, mà là Trương Bất Nghi.
Hành vi này của Trương Bất Nghi khiến Đậu Quảng Quốc nghi hoặc, đường đường là quốc tướng lại đi đánh xe, có phải là không được thỏa đáng không? Nhưng Lữ Lộc cản hắn lại, đừng nói nhiều, nếu không Trương Bất Nghi sẽ đánh ngươi.
Được đánh xe cho hoàng đế, Trương Bất Nghi rất kích động.
Thậm chí hắn còn thay một bộ trang phục xa phu, như thế để phục vụ hoàng đế tốt hơn.
"Bệ hạ, hôm nay thần nhất định để bệ hạ thấy kỹ thuật đánh xe của thần, lần này tới Thượng Lâm Uyển thị sát dân tình, bất kể là bệ hạ muốn giết cái gì thần đều có thể đuổi kịp, đảm bảo bệ hạ bắn một phát trúng ngay."
Đậu Quảng Quốc hít sâu một hơi, cúi đầu xuống.
Lời này mà lọt vào tai Tư Mã Hỉ thì bệ hạ sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, sử sách ghi, hoàng đế Đại Hán ra ngoài thị sát dân tình, sau người dùng xe ngựa tuy đuổi bách tính, sau đó lấy cung bắn chết ... Đúng là Trụ vương hơn cả Trụ xương.
Chưa đợi bọn họ kịp nói gì, Trương Bất Nghi đã đánh xe rời hoàng cung.