Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1211: Trẫm Là Quân Vương Thế Nào?

Chương 1211: Trẫm là quân vương thế nào?
Chương 1211: Trẫm là quân vương thế nào?

Xe ngựa đi trên đường, tốc độ không nhanh, nhưng lại hết sức vững vàng, Lưu Trường kinh ngạc lắm, tán thưởng: "Bản lĩnh đánh xe của ngươi hơn Lữ Lộc nhiều, sao trước kia trẫm không biết kỹ thuật đánh xe của ngươi tốt như thế?"

Trương Bất Nghi trả lời: "Bệ hạ, trước kia thần đánh xe không tốt, bệ hạ từng nói muốn đi săn với thần, thần liền khổ luyện đánh xe, vì không muốn bệ hạ chịu khổ. Bệ hạ muốn ra ngoài một chuyến không phải dễ, kỹ thuật đánh xe của thần phải xứng với sự vũ dũng của bệ hạ.

"Tốt, hiền thần Đại Hán chỉ có mình ngươi mà thôi." Lưu Trường luôn mồm khen ngợi:

Lưu Trường không vội tới Thượng Lâm Uyển, y có vài chuyện muốn nói với Trương Bất Nghi.

Xe ngựa cứ thế thong thả đi qua Trường An, Trương Bất Nghi phụ trách công tác xây dựng lại Trường An, lúc này ra sức giải thích với Lưu Trường quy hoạch của mình.

"Bệ hạ, hiện toàn bộ khu nội thành đã quá đông đúc, riêng đăng ký sổ sách đã có hơn năm mươi vạn, thêm vào người tới kinh thương, cầu học, làm việc ... Đã lên trên trăm vạn. Nhiều nhân khẩu như thế tập trung ở Trường An, tất nhiên là chật chội .... Vì thế thần quyết định mở rộng phạm vi của Trường An, đem các huyện xung quanh Trường An thành huyện ngoại thành, đường xá trong thành tiến hành mở rộng quy mô lớn ..."

Lưu Trường nghe rất chăm chú: "Nhưng mà đường xá vẫn tắc."

"Chuyện này ... Thần thực sự là hết cách."

"Không sao, chuyện này không trách ngươi, sau này có thể xét tới cầu vượt hoặc là đường hầm. Đường xá Trường An giờ quá đơn giản, để sau trẫm làm vài bản thiết kế, ngươi giao cho công bộ làm."

"Vâng!"

Đi thêm một lúc, Lưu Trường đột nhiên hỏi: "Bất Nghi, ngươi thấy trẫm là quân vương như thế nào?"

Trương Bất Nghi ngẩn người: "Sao bệ hạ lại hỏi như thế?"

Lưu Trường thở dài: "Bất tri bất giác tuổi trẫm cũng cao rồi, mấy chục năm trôi qua, trẫm cũng không biết những cống hiến của mình là tốt hay xấu ... Trẫm hỏi mấy đại thần, nhưng họ sợ trẫm không dám nói thật. Trẫm biết Trương Bất Nghi ngươi là người chính trực, không nói bừa ... Cho nên trẫm hỏi ngươi, ngươi thấy trẫm là quân vương thế nào?"

"Ngươi cần phải nói thật."

Trương Bất Nghi nghiêm mặt: "Bệ hạ, vậy thần nói thật!"

"Nói đi, trẫm tuyệt đối không giận!"

"Bệ hệ là người hoàn mỹ đầu tiên giữa đất trời này." Trương Bất Nghi lớn tiếng nói: "Cống hiến của bệ hạ với Đại Hán, thần nói không hết. Vì ghi lại ân đức của bệ hạ, thần đã viết một cuốn sách gọi là Thánh lược, vốn định ca tụng công đức của bệ hạ, nhưng công đức của bệ hạ mãi không hết. Thần đã viết rất nhiều năm, dù rút gọn thì mỗi lần vận chuyển cũng cần mười người giúp đỡ ... Dù vậy vẫn không ghi hết công đức của bệ hạ, nếu bệ hạ tò mò có thể tới nhà thần xem."

"Hả, ngươi viết nhiều như thế cơ à?" Lưu Trường tròn mắt:

Trương Bất Nghi mặt mày thành kính: "Thần tự ý đem chuyện của bệ hạ từ khi sinh ra tới nay ghi lại, bệ hạ sinh ra đã bất phàm, vì khóc mà làm Trường An động đất, phòng giam sụp đổ. Chưa tới một tuổi đã biết nói, hai tuổi không khác gì người lớn, ba tuổi xuất khẩu thành thơ, bốn tuổi biết tận hiếu vì thái học ... Thần viết càng nhiều càng ngưỡng mộ bệ hạ ... Thần chỉ sợ mình không đủ thành kính, chưa viết hết được chỗ anh minh của bệ hạ."

Lưu Trường cười to: "Tốt, rất tốt, ngươi cứ viết tiếp đo, nếu có chuyện gì muốn biết chi tiết cứ hỏi trẫm, trẫm sẽ nói đúng sự thực."

Trương Bất Nghi tiếp tục nói: "Kỳ thực công đức của bệ hạ không cần hỏi mình, chỉ cần hỏi thiên hạ là được."

"Bách tính bây giờ có còn vì sợ ngoại địch cướp bóc mà sợ hãi không? Có lượng lớn nạn dân vì đói mà chết không? Có bách tính mùa đông không có y phục mặc không? Bệ hạ đã hoàn thành ba việc này, cái khác không nói, riêng thế đã đủ là thánh nhân thiên hạ."

"Dù Nghiêu Thuẫn Vũ Thang cũng không đáng nhắc tới."

"Đám người Nho gia suốt ngày ca ngợi hiền vương quá khứ, nhưng dù là quân vương thánh hiền cũng có người bị chết đói chết rét ... Từ xưa tới nay chỉ có bệ hạ làm được ba điều đó."

Lưu Trường đắc ý vuốt râu, vì quá đắc ý mà suýt chút nữa giật luôn cả râu mình: "Ha ha ha, ngươi nói rất có lý, trẫm luôn nói ngươi là người chính trực nhất, vậy mà họ không tin."

Hai người cứ thế đi thẳng tới Thượng Lâm Uyển, vòng qua đất đi cho bách tính thuê, đi sâu vào bên trong.

Các kỵ sĩ đóng ở nơi này phát hiện người tới, tức thì theo sau hộ làm hộ vệ.

Trương Bất Nghi tới Thượng Lâm Uyển phát huy hết tài năng của mình, xe ngựa được hắn điều khiển như đi trên đất bằng. Lưu Trường đứng lên, bắn không ngừng, đã lâu lắm rồi y chưa đi săn vui vẻ như thế. Vì xe ngựa rất vững vàng, cho nên xạ thuật của y nâng cao không ít, đi tới đâu bắn giết tới đó, thu hoạch không ít. Mặc dù không gặp được mãnh thú lớn, nhưng mà thu hoạch hơn trước kia rất nhiều.

Điều này làm Lưu Trường càng vui, biểu thị muốn đem số vật săn được tới phủ Trương Bất Nghi, hai người bày tiệc ăn.

Trên đường về Lưu Trường đi ngang qua phủ ngự sử, nơi này rất bận rộn, vì Chất Đô thay máu lớn ở Lễ bộ, cho nên cả phủ Ngự sử tiến hành điên cuồng khảo sát nhân viên mới. Một việc làm của Chất đô đã khiến Lại bộ, Hình bộ, với phủ ngự sử mệt phờ, nay chỉ có đám quan viên Lễ bộ thoải mái mất, nằm trong đại lao không phải làm gì.

Lo khuê nữ vất vả, Lưu Trường sai Trương Bất Nghi dừng xe, một mình đi vào, tình cờ thấy Lưu Linh ôm đống giấy tờ vội vã đi qua, liền chắn trước mặt.

Lưu Linh hết sức hoan hỉ, song vẫn nghiêm túc thi lễ: "Thần bái kiến bệ hạ, không biết bệ hạ có gì sai bảo?"

Lưu Trường cười khẽ, bẹo má khuê nữ.

Lưu Linh nói: "Thần đang bận quốc sự, xin bệ hạ chớ thất lễ."

"Ha ha ha, vậy con làm việc đi, đừng để quá mệt, nếu thấy chuyện gì khó làm, bảo đại ca con giúp."

Lưu Linh mừng lắm, thi lễ với a phụ rồi vội vàng rời đi.

Lưu Trường nhìn theo bóng lưng vội vã của khuê nữ mà cảm khái rất lâu, tưởng chừng ngày nào còn là nha đầu ưa nghịch chạy đuổi gà trong nhà Vũ Dương hầu, chỉ có bước chân thoăn thoắt kia là không đổi.

Nghĩ một lúc hướng về công giải Công Tôn Hoằng nói to: "Hoằng, đừng chỉ biết vùi đầu làm việc, phải biết giúp đỡ đồng liêu."

Công Tôn Hoằng bị tiếng quát làm giật mình, vội vàng đứng lên thi lễ, hắn đương nhiên biết đồng liêu là ai.

Lưu Trường phất tay cho hắn tiếp tục làm việc, nghênh ngang rời khỏi phủ ngự sử.

Bình Luận (0)
Comment