Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1212 - Chương 1212: Gia Phong. (1)

Chương 1212: Gia phong. (1)
Chương 1212: Gia phong. (1)

"A mẫu." Lưu Nhạc ngồi trong Vĩnh Thọ Điện, nhìn Lữ hậu trước mắt, khẽ gọi, lòng hết sức xúc động:

Tuổi Lưu Nhạc đã không còn ít nữa, tóc đã bạc, thân thể cũng hơi còng, không còn nữa dáng vẻ mỹ nhân năm nào. Nhìn từ bề ngoài, bà thậm chí còn già hơn Lữ hậu, ngồi cùng nhau trông không giống mẹ con, mà là giống một đôi tỷ muội, thậm chí bà còn là đại tỷ.

Lữ hậu trông khỏe mạnh hơn Lữ Nhạc không ít, hồ nghi nhìn nữ nhi đột nhiên tới thăm: "Ngươi có đất phong của mình cơ mà, tới Trường An từ khi nào vậy?"

"A mẫu, trước đó con không ở đất phong, con giúp Yển trông con. Yển bị điều tới phương nam rồi, con chẳng thể đi theo, lại về Trường An."

"Điều đi đâu?"

"Nước Phù Nam ạ, nghe nói là phò tá Nhữ Âm hầu thao luyện thủy sư."

Lữ hậu không nói gì cả, Trương Yển không có năng lực gì cả, nhiều năm qua đảm nhận vị trí ở nước Lương, triều đường rồi quận Nhữ Nam, song dù ở đâu cũng không có thành tựu gì, làm việc đều trong quy củ thôi, dù sao không có tiếng chê trách gì. Điều hắn tới Phù Nam đại khái là vì ở Phù Nam hiện chỉ có Hạ Hầu Táo tọa trấn, đối nội còn đỡ, đối ngoại hơi kém.

Cho nên đưa hắn tới, đại khái phụ trách mảng đối ngoại.

Trương Yển bỏ cái khác đi chưa nói, là thân ngoại sinh của hoàng đế, tới phía nam, các chư hầu phải nể mặt, không dám tùy tiện trêu chọc vào. Tính hắn lại hiền hòa, không sinh sự như Hạ Hầu Táo, thể nào cũng có quan hệ hòa thuận với mọi người. Chắc chắn chẳng phải thao luyện thủy sư nhu Lưu Nhạc nghĩ.

Đầu óc Lữ hậu còn rất tỉnh táo, tư duy chưa bị tuổi tác ảnh hưởng, nhìn một cái là thấu suy nghĩ của Lưu Trường

"Ngươi không cần phải lo chuyện này, bên đó không tệ như ngươi nghĩ, Yển tới đó sẽ có cơ hội lập công dựng nghiệp"

" A mẫu, con tới không phải để kể khổ" Lưu Nhạc cười gượng: "Chỉ là lâu rồi không gặp a mẫu, lòng nhưng nhớ cho nên mới tới "

Lữ hậu nhíu mày: "Ngươi đã bao tuổi rồi, chuyện này viết thư là được, cần gì đi xe tới? Nếu giữa đường xảy ra chuyện phải làm sao?"

Rõ ràng tuổi đã cá đống mà vẫn bị a mẫu mắng như thế, Lưu Nhạc lại không dám phản bác, có chút tủi thân nói: "Viết thư và gặp mặt khác nhau mà, với lại con chưa tới tuổi không ngồi được xe, đường xá thì bằng phẳng, người qua lại đông đúc, không lo thú dữ hay tặc khấu như xưa."

"Vậy bao giờ ngươi về ?"

Lưu Nhạc không biết đáp ra sao nữa: "Con mới tới mà ...."

Hai mẹ con ngồi đối diện nhau, không khí có chút nặng nề, Lữ hậu xưa nay không phải người giỏi biểu đạt tình cảm, Lưu Nhạc lại chẳng dám tùy tiện như Lưu Trường, đối diện với a mẫu, bà luôn có chút sợ hãi.

Thế nên nhất thời không biết nói gì.

Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng cười to, hết sức đặc trưng.

Tiếp đó một tráng hán cao lớn xông vào điện, ánh mắt tìm kiếm trong điện: "Đại tỷ, tỷ về rồi sao không tìm trẫm?"

Lưu Nhạc thấy đệ đệ tới, định đứng dậy nhưng Lưu Trường nhanh hơn một bước ngồi bên cạnh bà, đỡ vai bà để bà ngồi xuống, chăm chú nhìn đại tỷ: "Đại tỷ, tỷ hiện giờ càng ngày càng giống a mẫu rồi. Tỷ có phát hiện không? Tỷ ngồi đây như song sinh với a mẫu với, giống hệt luôn, ha ha ha."

Đối diện với đứa đệ đệ này thì Lưu Nhạc không có chút gò bó nào: "Nói năng linh tinh, lẫn lộn trên dưới, bao nhiêu tuổi rồi còn không chịu lớn."

Lưu Trường cười ha hả: "Trẫm thế này có là gì, năm xưa a phụ gần bảy mươi còn chẳng phải vẫn cùng chúng ta ném cầu tuyết, nhổ nước bọt, còn đánh nhau với đại thần sao? So ra trẫm còn trẻ lắm."

Lưu Nhạc cúi đầu hồi ức lại, buồn bã nói: "Ta đã không còn nhớ được những chuyện ấy nữa."

Lưu Trường nắm tay Lưu Nhạc: "Không sao, hôm nào đó trẫm bảo Như Ý tới một chuyến, tỷ nhìn mặt hắn là lập tức nhớ ra a phụ, còn về chuyện a phụ, chúng ta tìm sử quan tới kể không phải xong sao?"

Vỗ về xong đại tỷ, Lưu Trường nhìn sang Lữ hậu.

"A mẫu, hiếm khi đại tỷ tới, người không bày tiệc thiết đãi bọn con à?"

Lữ hậu lạnh lùng nói: "Thiên hạ có chuyện mẫu thân bày tiệc khoản đãi con mình à?"

"Đương nhiên, a mẫu quên chuyện Mạnh Tử giết lợn đãi nhi tử à?"

"Là Tằng Tử!" Lữ hậu nghiến răng nhắc:

"Kệ là Tử gì, a mẫu nói xem con lợn đó có giết không?"

Lưu Nhạc cười thành tiếng: "Trường vận dụng điển cố này đúng là xuất thần nhập hóa, a mẫu không dạy đệ ấy à?"

Lữ hậu hừ một tiếng: "Nó không phải đệ tử của ta, có mất mặt cũng là chuyện của Trương Thương, Cái Công và Hàn Tín, liên quan gì tới ta?"

"Sao lại mất mặt, có môn đồ như con, bọn họ đều có thể ngậm cười chín suối."

Có Lưu Trường thúc đẩy, không khí khác hẳn, Lưu Nhạc bị y làm cho cười suốt, Lữ hậu tuy mặt lạnh tanh nhưng ngữ khí dịu đi không ít, thậm chí còn sai người làm ít đồ ăn.

Nhìn Lưu Trường ăn uống, đúng là khiến người ta thấy ngon miệng.

Lữ hậu thường hình dung Lưu Trường là một con lợn rừng, y vào nhà giống lợn rừng, tính khí giống lợn rừng, ăn uống cũng giống lợn rừng. Bất kể trước mặt là thứ gì cứ vào miệng của y là ăn ngon lành, tốc độ tay cực nhanh, Lữ hậu thậm chí hoài nghi cái miệng y chưa kịp nhận ra, đã bị tay nhét thức ăn vào. Nhìn y ăn như sói đói làm Lưu Nhạc và Lữ hậu ăn thêm không ít.

Lưu Trường ăn no uống say, vẻ mặt thêm kiêu ngạo, bắt đầu biểu diễn màn phét lác sở trường.

"Nếu trẫm mà ăn thả phanh, một bữa có thể ăn mấy con trâu, ăn sạch sành sanh không để lại chút gì ... Năm xưa Nguyệt thị vương tới quy thuận, trẫm bắt hắn bày tiệc mời khác, trẫm ăn suýt hết trâu của Nguyệt thị vương, ông ta phải cầu xin trẫm đừng ăn nữa ..."

Trường lão gia khoác lác một thôi một hồi không ai hưởng ứng thì vô vị, đứng dẫy ưỡn bụng: "Đại tỷ, trẫm còn có việc trên triều rất trọng yếu phải xử lý. Tỷ cứ ở đây, khi nào thấy buồn thì tới chỗ trẫm, Xu cũng lâu lắm rồi không gặp tỷ ..."

Nói rồi nghênh ngang rời đi.

Lữ hậu nói với Lưu Nhạc: "Thằng nhãi này tới chỗ tra ăn chực, ăn xong liền về ngủ, làm gì có chuyện gì chứ ... Ngày nào cũng tới một hai lần."

Bình Luận (0)
Comment