Lưu Nhạc thì lại có chút hâm mộ: "Thật là tốt."
"Từ khi Ngao qua đời, mấy đứa con của con đều bận rộn chuyện của mình, rất ít khi tới thăm con. Bản thân Yển cũng thế, tuy ở cùng một thành, nhưng cả tháng chẳng gặp được vài lần, mỗi ngày đều bận rộn ... bây giờ nó lại đi xe như thế, không biết bao nhiêu năm nữa mới được gặp lại. Trường có thể ngày ngày ở bên a mẫu, con thật hâm mộ đệ ấy."
Lữ hậu muốn an ủi nữ nhi vài câu nhưng bà không biết phải nói sao, đời này tựa hồ bà không an ủi người khác, cả Lưu Trường hồi nhỏ làm nũng, bà đa phần chỉ ôm trong lòng vỗ vỗ lưng ru ngủ, hay làm mấy món ngon cho ăn mà thôi.
Lưu Nhạc được Lưu Trường cảm nhiễm, không e dè nữa, nói tiếp: "A mẫu, tuổi con ngày một nhiều, càng muốn ở bên a mẫu, dù bị người mắng cũng được, chỉ cần nhìn thấy a mẫu là con yên tâm rồi. Lần này con tới Trường An sẽ không đi nữa đâu"
Lữ hậu trầm mặc một lúc, nói: "Chỉ e không được bao lâu ta biết tình hình của ta, thái y ngày nào cũng tới lừa ta uống thuốc, ta thực sự không muốn uống."
Lưu Nhạc kinh hãi: "A mẫu, người có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không, tuổi ta cao rồi, lúc nào cũng mệt mỏi, tinh thần rất kém, cơm ăn chẳng bao nhiêu, ngủ ngày càng ít ... Ta cũng chẳng còn gì nuối tiếc, thậm chí còn thấy cả tầng trọng tôn rồi." Lữ hậu nói chuyện này với vẻ rất bình tĩnh:
"Nhạc, làm người không thể quá ích kỷ, kỳ thực ta biết rất rõ, chí hướng của Trường không ở Trường An, nó muốn làm một chư hầu vương vô ưu vô lo, dẫn đại quân ra ngoài thăm dò, cưỡi ngựa rong ruổi, ăn thịt uống rượu, thích gì làm nấy."
"Là ta giữ chân nó ở Trường An, nếu không nó muốn trao lại quyền lực cho An, ai mà cản nổi? Nay nó cũng có tuổi, tóc mai đã có sợi bạc, muốn thực hiện mong ước cũng không có nhiều thời gian, lòng ta bùi ngùi ..."
"Ta sống đủ rồi, không còn gì nuối tiếc nữa, cho nên ta cũng không muốn để Trường có gì nuối tiếc."
Lưu Nhạc vội nói: "A mẫu, người biết Trường yêu thương người thế nào, còn con nữa ... Nếu người không còn, bọn con biết làm sao? A mẫu, xin đừng nghĩ thế, Trường cũng không muốn vậy đâu ... Sau này con sẽ theo dõi a mẫu uống thuốc đúng giờ."
Lữ hậu tức thì nghiêm mặt: "Chưa tới lượt ngươi dạy ta làm thế nào?"
Lưu Nhạc lần này không lựa chọn thối lui, mắt đỏ hoe nói: "Con không muốn dạy thái hậu làm thế nào, mà con chỉ muốn a mẫu con ở bên cạnh mà thôi."
Lữ hậu kinh ngạc nhìn Lưu Nhạc, bà chưa từng được nghe những lời này từ nữ nhi.
Lưu Nhạc tiếp tục nói: "A mẫu vừa mới nói làm người không được ích kỷ, người muốn toại nguyện cho Trường, vậy con thì sao? Người chỉ có nhi tử thôi sao? Con còn nữa, còn đám tôn nhi, trọng tôn, tầng tôn nữa thì sao ... Khi con còn nhỏ không thân cận với người, khi con lớn lên thì gả đi, không được ở bên cạnh a mẫu. Chẳng lẽ bây giờ a mẫu muốn bỏ con lại một mình? Người không chỉ là a mẫu của mình Trường, còn là a mẫu của con, của cả thiên hạ."
Lữ hậu trầm mặc chốc lát: "Chẳng bằng ngươi không về."
"Con về rồi cũng chưa muộn, dù sao con cũng sẽ ở lại đây, người đuổi con đi thì con sẽ ở cổng."
Lữ hậu cảm khái: "Lại một đứa vô lại nữa, ngươi đúng là nữ nhi của a phụ ngươi đấy. Tên đó làm cả tông tộc lệch lạc ... Mấy đứa bé bây giờ càng giống hệt."
...... ....
"Nghe lão sư bố trí bài tập, khi đó đệ tử viết tới mấy vạn chữ, thật đấy, từ khởi nguồn của Bách Gia tới giao lưu với nhau rồi hưng thịnh. Linh cảm của đệ tử tuôn ra như suối, viết rất lưu loát, tới mấy vạn chữ, cả lớp ai làm được, chỉ mình đệ tử thôi." Lưu Thiên vỗ ngực nói:
Lớp học xôn xao, bọn chúng nhiều lắm viết vài trăm chữ, vài nghìn chữ, viết được vạn chữ là ghê gớm rồi nữa là mấy vạn.
Tế tửu không có vẻ gì là bị xúc động, đưa tay ra: "Cho ta xem nào."
Lưu Thiên mặt không đổi sắc: "Đương nhiên hiện mới chỉ là suy nghĩ, đệ tử muốn làm bài tập mấy vạn chữ, nhưng không có năng lực ấy. Điều này không quan trọng, quan trọng là có ý tưởng, đợi có năng lực rồi sẽ viết, thế nào cũng có một ngày đệ tử làm xong bài tập, đặt trước mặt lão sư."
Tế tửu hít thở thật sâu.
"Cút ra ngoài cho ta! Ra ngoài phạt đứng!"
Lưu Thiên chạy khỏi phòng học, ngoan ngoãn đứng ở cửa trong tiếng cười nghiêng ngả.
Tế tửu ở bên trong giọng truyền ra ngoài: "Nghe ta nói đây, bài tập phải hoàn thành đúng hạn, ai dám kiếm cớ như Lữ Thiên, không làm bài tập ra ngoài phạt đứng. Tuyệt đối không được Lữ Thiên, người như thế không có tương lai gì hết, suốt ngày chỉ biết chơi bài ..."
Lưu Thiên làu bàu: "Rồi sẽ có một ngày ta cho ông thấy, ta có tương lai hay không ..."
Một lúc sau tan học, Lưu Thiên nhìn quanh, tiếp đó rón rén rời đi.
Dù sao cũng bị đuổi ra ngoài rồi, không bằng nhân cơ hội này đi chơi.
Khi nó chạy ra tới cổng, thiếu chút nữa xô phải một người, người này đang rón rén đi ra, kêu lên thành tiếng.
Lưu Triệt vội ra hiệu cho nó im lặng, hai đứa dùng ánh mắt trao đổi rồi từ từ rời khỏi nơi này.
"Không làm bài tập à?"
Cả hai đứa cùng hỏi, sau đó cười vỗ tay.
Lưu Thiên than vãn: "Cứ bắt bọn ta viết về Bách Gia gì đó, ta không biết viết cái nào, nếu viết tùy tiện còn bị a phụ mắng ... Cho nên ta không viết cho rồi. Còn đệ thì sao? Bài tập của đệ hẳn là đơn giản, vì sao không làm."
Lưu Triệt khinh thường: "Bảo bọn để chép chữ, nói chép chữ có thể ghi nhớ, nhưng đệ đã nhớ lâu rồi, thấy không cần thiết. Thế là bị lão sư đuổi ra ngoài."
"Vậy còn phải nói gì nữa! Chúng ta ra đường chơi."
Lưu Triệt than vãn: "Đám tế tửu đó không thích chúng ta, thích nhắm vào chúng ta."
Lưu Thiên tuyên bố: "Sớm muộn gì cũng cho họ tiết mặt."
Lưu Triệt hưởng ứng: "Đúng, diệt tộc."
Lưu Thiên ngẩn người: "Cái đó thì không cần đâu .... Sau này chúng ta làm nên sự nghiệp lớn, bắt họ làm bài tập khen ngợi chúng ta, không phải là xong à?"
Lưu Triệt nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Đệ vẫn thấy diệt tộc đơn giản hơn .... Nhưng huynh trưởng nói có lý."
Hai đứa vừa nói vừa đi xa dần.