Bên trong Thượng Lâm Uyển, mấy kỵ sĩ đang thúc ngựa phóng như bay.
Tuấn mã sải bước, không ngừng dẫm lên mặt đất, bắn ra đất vỡ, chân dài như tàn ảnh, xuyên qua giữa cây cối.
Kỵ sĩ mặc quân phục, tay cầm trường cung, dán sát vào lưng ngựa, kéo cung.
Đi đầu chính là Lưu Trường, theo sau là đông đảo lang trung và cận thị.
Lang trung xuất phát từ hai bên, giúp hoàng đế ngăn con mồi, tránh cho chúng trốn thoát.
Lữ Lộc cưỡi tuấn mã, theo sát sau Lưu Trường, nhìn chằm chằm con mồi, hô: "Trái."
Những kỵ sĩ mé trái la hét đe dọa con mồi.
Lưu Trường kéo cường cung, quan sát đàn hươu đang ra sức bỏ chạy đằng xa. Đúng lúc này một con hươu hơi nhỏ thoát khỏi đàn, chạy vài bước, không biết vì sao lại vấp ngã, đàn hiếp tiếp tục chạy. Khi con hươu nhỏ đứng dậy thì bốn bề đã bị kỵ sĩ bao quanh, nó không ngừng chọn hướng muốn thoát, mà kỵ sĩ chỉ đe dọa, làm nó không thoát được. Con hươu phát ra tiếng kêu thảm thiết, không ngừng đổi hướng, hoàn toàn mất đi đường sống.
Lữ Lộc cười nói: "Hôm nay rốt cuộc cũng có con mồi rồi, chẳng biết sao hôm nay lại không thuận lợi như thế, ra cửa thì gãy trục xe, nửa đường gặp mưa gió, vào Thượng Lâm Uyển bao lâu chẳng gặp được con mồi nào."
"Bệ hạ bắn đi."
Lưu Trường giơ cung lên, nhắm thẳng con hươu nhỏ.
Đàn hươu đã ngừng bỏ chạy, vài con nhìn về phía này, cũng có con cúi đầu gặm cỏ.
Một con hươu cái dáng vẻ bất an, phát ra tiếng kêu lớn, tựa hồ muốn đến gần, lại sợ đám kỵ sĩ, cũng xoay tròn như con hươu con.
Trong ánh mắt chờ đợi của đám kỵ sĩ, Lưu Trường hạ cung.
"Bệ hạ, sao thế ạ?"
"Trẫm thủa nhỏ mất cha, là a mẫu nuôi trẫm lớn, thực sự không đành lòng giết nó trước mặt a mẫu nó ... Thôi bỏ, thả cho nó đi."
Lữ Lộc hoang mang nhưng vẫn phất tay cho các kỵ sĩ nhường đường. Con hươu nhỏ kinh hoàng đào tẩu, dưới ánh mắt của đám Lưu Trường, nó về bên cạnh con hươu mẹ, thân mật cọ đầu vào nhau, phát ra tiếng kêu vui vẻ rồi biến mất đằng xa.
Lưu Trường nhìn chúng rời đi, trên mặt xuất hiện nụ cười.
"Chúng ta đi tìm đám thỏ hoang làm hại hoa màu của bách tính, hoặc là gấu gì đó ... Thời tiết hôm nay không thích hợp đi săn lắm."
Trên không trung mây đên dày đặc, rõ ràng là giữa trưa mà trời lại âm u, gió không ngừng thổi rừng cây, phát ra những tiếng xào xạc.
Từ đằng xa có tiếng vó ngựa, đám kỵ sĩ xoay người xem, thấy có mấy kỵ sĩ phóng nhanh tới. Đến gần hoàng đế mấy người đó vội vàng ghìm ngựa, có người suýt ngã. Nhìn rõ người tới nơi, mặt Lưu Trường biến sắc, vì đó là Vương Xúc Long, phụ trách trấn thủ Trường Lạc Cung.
Vương Xúc Long mặt mày nhợt nhạt, khẩn tương nói: "Bệ hạ ... Tình hình thái hậu có biến."
Lưu Trường lặng người, tựa nhu không nghe thấy gì nữa.
Ngay tức khắc con ngựa trắm hóa thành tia chớp, loáng lên lao đi. Đám kỵ sĩ thấy hoàng đế thúc ngựa phi nước kiệu thì nhìn Lữ Lộc, sắc mặt Lữ Lộc cũng khó coi cực điểm: "Đuổi!"
Đám kỵ sĩ vội vàng lao tới.
Con thần mã thời khắc này bộc phát ra một thứ tốc độ chưa từng có, bỏ lại đám kỵ sĩ phía sau, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đám Lữ Lộc không ngừng quất roi ngựa, nhưng không sao theo kịp.
Mọi người lao ra khỏi Thượng Lâm Uyển, lại phóng thẳng về Trường An, dọc đường người qua lại lũ lượt né tránh, không ai dám ngăn cản.
Có lẽ vì trời tối, người đi đường không nhiều, dù là thế con tuấn mã cũng làm không ít thương phiến hoảng sợ ngã lăn ra đất, tiếp đó bò dậy định chửi mắng nhưng ngay lập tức thấy cả đoàn kỵ sĩ theo sau, vội nuốt lời lại.
Khi con ngựa trắng tới trước cửa hoàng cung, giáp sĩ sớm nhận được lệnh mở rộng cửa cho nó cứ vậy lao qua.
Tuấn mã tới tận trước Vĩnh Thọ Điện, vừa mới ghìm cương, con ngựa có lẽ vì kiệt sức, hoặc dùng sức quá mức, hi lên ngã xuống. Người trên lưng ngựa cũng bị văng đi, rơi vào cột đá.
"Bệ hạ!" Giáp sĩ mắt muốn toạc ra, lao tới đỡ hoàng đế:
Không ngờ Lưu Trường dậy rất nhanh, loạng choạng mấy cái rồi trụ vững, chạy nhanh vào trong điện.
" A mẫu!"
Tiếng gào thét vang vọng trong Vĩnh Thọ Điện.
Các thái y chỉ thấy như có sấm nổ, họ xoay người lại, thấy hoàng đế trông hết sức thê thảm chạy tới.
Lưu Trường nhào tới bên Lữ hậu.
Lữ hậu nằm trên giường, cả người co quắp, mắt nhắm nghiến không nhúc nhích.
Lưu Trường khóc ào ào, tay nắm lấy tay bà: "A mẫu ... Làm sao thế? A mẫu, con tới rồi .... A mẫu, nhìn con đi ... A mẫu làm sao vậy?"
Thái y đứng xung quanh cúi đầu, không dám nhìn hoàng đế gần như sụp đổ, chỉ có thái y đứng đầu quỳ xuống, giọng run rẩy: "Bệ hạ ... Thái hậu ăn sáng xong liền chợp mắt, mãi không thức dậy, không ai dám đánh thức. Khi thị nữ tới bẩm báo bọn thần thì đã muộn."
"Mạch thái hậu đã .... Bệ hạ kiềm chế đau thương."
"Nói láo!" Lưu Trường mắt đỏ ngầu đẩy thái y, làm ông ta gần như bay đi, lăn liền mấy vòng:
"Nói láo!"
"Nói láo!"
Toàn bộ thái y quỳ xuống: "Bệ hạ kiềm chế đau thương."
"Thái hậu tuổi cao, đây là hỉ tang ..."
Lưu Trường chỉ thấy hết thảy đều đang rung chuyển kịch liệt, nắm chặt tay Lữ hậu: "A mẫu, con xin người, đừng bỏ con lại một mình ... A mẫu mở mắt nhìn con đi."
"A mẫu .... Con biết sai rồi, sau này con không dám làm a mẫu giận nữa."
"A mẫu ... Con không thể thiếu người ... Con cầu xin người, dậy đi .... Nhìn con đi ... A mẫu, con cầu xin người."
Lưu Trường liên tục lẩm bẩm, nước mắt rơi không dứt, cầu cúi thấp, gần như dán sát vào mặt Lữ hậu, khóc không thôi.
Nước mắt nước mũi hòa làm một, tiếng nói không rõ nữa, chỉ có tiếng gào khóc.
Các thái y nhìn cảnh đó không ngừng rơi lên, đám Lữ Lộc vừa xông vào nhìn cảnh đó không nhúc nhích, Lữ Lộc ngã lăn ra đất.
Đột nhiên Đậu Quảng Quốc đi tới, hắn nhìn thấy cái gì đó, kêu lên: "Cử động rồi, tay cử động rồi."
Mọi người nhìn theo tay hắn chỉ, thấy ngón tay thái hậu hơi động đậy, Lưu Trường vừa thấy cảnh đó nhảy dựng lên, tóm một thái y tới: "A mẫu trẫm không sao, chữa, mau chữa trị."
Thái y há hốc mồm, vừa rồi rõ ràng mạch thái hậu đã mất cơ mà ... Ông ta sờ mạch, phát hiện mạch của thái hậu đã xuất hiện, tuy yếu, nhưng đúng là có mạch rồi.
Toàn bộ thái y kéo tới, lấy ra các loại châm.
Lưu Trường đứng xa, vừa muốn lại gần lại không dám, quát: "Lộc, canh cửa, không cho ai tới!”
Lữ Lộc bò ngay dậy, dẫn đám kỵ sĩ chạy ra, canh ngoài điện.