Tin tức đã truyền đi, mọi người đều đang lũ lượt kéo tới Vĩnh Thọ Điện, người tới đầu tiên là nhóm Tào Xu, các nàng khóc lóc muốn vào trong, nhưng bị Lữ Lộc chặn ngoài cổng.
"Bệ hạ có lệnh! Không cho phép ai vào."
Tào Xu vội nói: "Để ta vào, ta phải xem bệ hạ .... Tránh bệ hạ ..."
"Không cho bất kỳ ai vào!" Lữ Lộc lần nữa lớn tiếng quát:
Phàn Khanh đã khóc tới đỏ mắt, muốn xông bừa vào nhưng bị Tào Xu giữ chặt lấy.
Tiếp đó Lưu Nhạc cũng tới, thần sắc đầy sợ hãi, bước chân loạng choạng, vẫn bị Lữ Lộc ngăn lại.
Sau đó là Lưu An, Lưu Chương, Lưu Hằng.
Người tới mỗi lúc một nhiều, nhưng không một ai có thể vào trong, ngay cả thân muội muội của Lữ hậu, cô mẫu của Lữ Lộc, đều bị hắn ngăn cản bên ngoài.
Mọi người đầy bi ai, Lưu An ngồi khóc trong góc, Tào Xu không ngừng an ủi hắn.
Cứ như thế chẳng biết qua bao lâu.
Các thái y lần nữa đứng dậy, thái y lệnh lau mồ hôi nói: "Bệ hạ ... Mạch của thái hậu đã ổn định rồi, nhưng còn yếu lắm, bọn thần không còn cách nào khác ..."
"A mẫu sẽ không sao, các ngươi luân phiên nghỉ ngơi, trẫm nghĩ cách đánh thức a mẫu ... Trẫm ở đây, dù Thái Nhất muốn đưa a mẫu trẫm đi, trẫm cũng chém làm đôi."
Lưu Trường nắm chặt chuôi kiếm, các thái y không dám nhiều lời.
Khi các thái y ra ngoài, mọi người vây quanh hỏi tình hình.
"Tình hình không tốt .... Tuổi của thái hậu đã cao, thuốc có độc tính, thái hậu không chịu nổi thuốc quá mạnh .... Bọn thần hiện đang nghĩ cách, bệ hạ ở bên trong, nói là muốn trông coi thái hậu."
Tào Xu hỏi gấp: "Vậy ta có thể vào trong chứ?"
Thái y nhìn Lữ hậu chốc lát rồi nhìn Lữ Lộc, Lữ Lộc cầm kiếm không nhúc nhích.
Mọi người chẳng thể làm gì khác.
Trong điện Lưu Trường quỳ bên Lữ hậu khẽ vén tóc che trán bà.
" A mẫu ... Người đừng sợ, có con ở đây, không ai đưa a mẫu đi được ... A phụ cũng không được."
"Con biết, con không phải do a mẫu sinh ra ... Nhưng người là a mẫu của con ... Mãi mãi là thế."
"Con không thể thiếu a mẫu."
Lưu Trường lấy ống tay áo lau nước mắt, lau mãi không hết, giọng nức nở cầu xin: "A mẫu, con xin người đừng để con lại một mình ..."
Lữ hậu không tỉnh lại, cứ nằm như thế hai ngày, luân phiên cho bà uống thuốc, châm cứu. Người bên ngoài cũng luân phiên nhau đứng đợi, chỉ Lưu Nhạc vì thương tâm quá độ mà ngất xỉu, được đưa đi chữa trị.
Lưu An thì từ đầu tới cuối không đi đâu cả.
Tới ngày thứ ba, Lưu Trường vẫn quỳ bên Lữ hậu, y không ăn bao nhiêu, những món ngon thường ngày, giờ không nuốt nổi.
Chẳng ai khuyên được y.
Lữ hậu từ từ mở mắt, vừa mở ra đã nhìn thấy khuôn mặt mừng rỡ của Lưu Trường.
Lưu Trường vui sướng khóc rống lên, gọi: "Người đâu ... Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!"
Miệng gọi tay y vẫn nắm lấy tay Lữ hậu, không chịu buông.
Thái y lần nữa cuống cuồng kéo vào, Lữ hậu không để ý tới bọn họ, chỉ hiền hòa nhìn nhi tử.
Lưu Trường tủi thân vô cùng, lau nước mắt liên hồi: "A mẫu dọa con sợ chết thôi."
Thái y thần sắc nghiêm túc, cho dù thái hậu đã tỉnh, nhưng tình huống của bà không lạc quan, sinh mệnh của bà đã đi tới cuối con đường, không phải sức người có thể thay đổi.
Lưu Trường tự mình đút nước cháo cho Lữ hậu.
"Ôi, nhìn ống tay áo con đi, sao lại bẩn thế?" Lữ hậu cựa mình muốn ngồi dậy:
Lưu Trường vội đỡ lấy bà: "A mẫu cứ nghỉ cho khỏe đã."
"Trường!"
"A mẫu, con đây."
"Ta sợ là không chịu được nữa ... Ta mệt lắm."
Lưu Trường lắc đầu: "Không đâu, a mẫu đừng nói thế ... Đừng để con lại một mình."
"Trường à, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình của con người, ta xá miễn cho các thái y vô tội, không thể vì ta mà trừng phạt họ."
"Họ chưa khỏi cho a mẫu, con nhất định sẽ thưởng cho họ."
Lữ hậu rất yếu, chỉ nói được mấy câu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời gian tiếp sau đó, Lưu Trường không đi đâu cả, luôn ở bên Lữ hậu, còn người bên ngoài, có lẽ là cũng đi vào, nhưng y không nhớ, chỉ nhìn a mẫu, sợ a mẫu không để ý tới mình nữa.
Lữ hậu mỗi ngày trông có vẻ khỏe hơn, nhưng sắc mặt thái y ngày một khó coi, thường xuyên thấy họ vò đầu, xem các loại sách cổ.
"Trường ... Con làm rất rốt, tốt hơn ta nghĩ." Lữ hậu nói rồi mỉm cười: "Tốt hơn cả a phụ con."
"Khi a phụ con đưa con cho ta, con nhỏ xíu, khi đó ta hận con, mong con chết đi ... Thật là lạ, người khác bế con thì con khóc, ta bế con, con liền không khóc nữa ..."
"Vốn ta đợi con ba tuổi sẽ tặng cho người khác, nhưng thằng nhãi con từ nhỏ không nghe lời ... Ta còn không quản được, người khác quản nổi sao?"
"Ta nhìn con lớn lên từng ngày, những đứa con khác của ta đều sợ ta, không dám gần gũi, chỉ có con khác chúng, suốt ngày quấn lấy ta. Nhìn thằng nhóc con chạy qua chạy lại, tâm tình ta tốt hơn không ít."
"Ta luôn cảm thấy, con mới do ta sinh ra, còn đại ca con do ta nhận nuôi."
"Đời này của ta chịu khổ cực nhiều, chịu ấm ức nhiều, may còn có con ... Không có con, ta sợ mình điên rồi."
Lưu Trường cầm bát cháo: "A mẫu ăn chút đã, những chuyện này chúng ta nói sau."
Lữ hậu vẫn nói: "Trường .... Ta biết con thông minh, dũng mãnh. Ta luôn vì con mà kiêu ngạo, ta mất rồi, con đừng bi thường ... Không phải chúng ta không gặp nhau nữa, ta chỉ đi giáo huấn phụ hoàng và huynh trưởng con thôi."
"Con phải phấn chấn lên, Đại Hán cần con, con ai bài mọi việc thỏa đáng, rồi đi làm việc mà con muốn làm, để tất cả thấy, nhi tử ta dũng mãnh ra sao."
Toàn thân Lưu Trường run lên.
"Trường à ..."
Lữ hậu lẩm bẩm, nhưng không còn lời nào phát ra nữa.
Bà có vẻ sốt rồi, thân thể càng lúc càng nóng, các thái y luống cuống chân tay, không có đối sách nào.
Bất kể Lưu Trường gọi ra sao, khóc lóc thế nào, Lữ hậu cũng không mở mắt ra nữa, thân thể bà cũng dần bình thường lại, không còn run rẩy.
Chỉ có môi vẫn mấp máy, tựa hồ đang nói gì.
Lưu Trường phải ghé tới rất gần mới nghe được.
"Chưa từng."
Đó là di ngôn cuối cùng của Lữ hậu, Lưu Trường không biết vì sao a mẫu lại nói thế, không hiểu ý nghĩa câu đó là gì, y không biết gì nữa.
Vì a mẫu đã hoàn toàn nằm im, không nhúc nhích, cả hô hấp cũng không có.
Lưu Trường thấy tim bị bóp chặt, bị xé nát, đau đớn cực độ làm y gần như muốn điên, đầu óc trống rỗng, y không cảm thụ được bất kỳ cái gì, thế giới của y dường như cũng chết theo rồi.
" A mẫu !!!"
Trong Vĩnh Thọ điện truyền ra tiếng gào thét xé lòng như con thú bị thương.
Khi mọi người xông vào chỉ thấy Lưu Trường ôm chặt Lữ hậu, khóc tới ướt đẫm người, Lữ hậu yên tĩnh nằm trong lòng y.
Lưu Trường cứ vậy ngửa cổ khóc như đứa bé.
Thế giới của y từ nay mất đi ánh sáng.