Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1216 - Chương 1216: A Mẫu Nhớ A Phụ Rồi.

Chương 1216: A mẫu nhớ a phụ rồi.
Chương 1216: A mẫu nhớ a phụ rồi.

Thái hậu qua đời rồi.

Lưu Trường rốt cuộc cũng phát hiện ra đối thủ mình không thể chiến thắng.

Năm tháng.

Dù y có quyền thế ra sao, sức mạnh thế nào, y cũng không gánh được mặt trời sắp lặn xuống, không đè được mặt trăng bay lên.

Toàn bộ hoàng cung, tiếng khóc vang vọng.

Lúc này Lưu Trường lại ngừng khóc, y trở nên trầm mặc, trơ lỳ, chẳng có phản ứng gì với xung quanh.

Y tựa hồ bị mất đi xương sống, toàn thân mất đi cân bằng, mặt đất không còn vững chắc nữa, cứ như hai chân bước hụt, không dám đứng dậy, sợ hãi vô cùng vô tận ấp tới, khiến cảm thấy nhỏ bé trong thế giới này.

Tuổi thái hậu đã cao lắm rồi, mọi người sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bà nhắm mắt, mọi người vẫn khó tiếp nhận.

Mọi người tụ tập trong Vĩnh Thọ Điện.

Lưu An vẫn khóc, hắn được Lữ hậu nuôi lớn, bây giờ chỉ muốn tát mình vài cái, vì thời gian qua sao không ở bên đại mẫu nhiều hơn.

Vì sao cứ bận rộn đủ thứ chuyện, chẳng ăn với đại mẫu một bữa cơm.

Nhìn nhi tử muốn sụp đổ, Tào Xu nắm tay hắn, nước mắt lưng tròng vẫn không ngừng khuyên nhủ nhi tử, để hắn dựa vào mình, không ngừng vuốt đầu.

Lưu Trường chỉ nhìn họ một cái rồi thôi.

Phàn Khanh và Ung Nga ngồi phía bên kia thái hậu, Phàn Khanh tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với thái hậu, vừa nói vừa khóc không dứt.

Lữ Lộc yếu ớt đứng xa, thái hậu qua đời, không chỉ Lưu Trường mất đi xương sống, toàn bộ Lữ gia cũng thế ... Không ai che chở gia tộc này nữa.

Quần thần được tin, bắt đầu tụ tập ngoài Trường Lạc cung.

Thấy người tới càng lúc càng nhiều, Lưu Hằng đứng dậy đi ra ngoài, với tình hình bây giờ để Lưu Trường phụ trách hậu sự là quá tàn nhẫn, hắn là huynh trưởng phải gánh lấy.

Lưu Hằng ra ngoài, chính thức thông báo tin thái hậu giá băng, quần thần quỳ xuống, hướng về đại điện bái lạy.

Vương Điềm Khải cũng tới, ông ta như không tin được, toàn thân run lên rất lâu, hai hàng nước mắt lã chã rơi xuống, đầu không ngẩng được lên.

Rất nhanh tin tức Lưu Hằng công bố đã truyền khắp Trường An, quan viên các nơi chuẩn bị đồ tang, đại thần cũng bàn bạc xem phải dùng lễ pháp gì, tức thì tất cả đều bận rộn.

Lưu Trường thì vẫn ngồi im tại chỗ, ai nói gì cũng không phản ứng, tay chân lạnh giá.

Một người chống gậy, được hai người dìu, run run đi vào điện, tóc ông ta thưa thớt bạc phơ, thân hình lom khom, mắt mờ đục, chính là Bắc Bình hầu Trương Thương nay đã hơn trăm tuổi.

Mọi người đứng lên hành lễ bái kiến.

Trương Thương nhìn về phía thái hậu nằm trên giường, ánh mắt bi ai: "Thái hậu cũng đi rồi ... Đi hết rồi, đi hết rồi."

Tư vị trong lòng Trương Thương, người ngoài không thể hình dung, ông run run tới trước mặt Lưu Trường, gọi: "Trường à ..."

Lưu Trường rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu lên.

Trương Thương từ từ ngồi xuống, bất kể đứng hay ngồi với ông mà nói đều rất khó khăn, vươn cánh tay gầy khô ra vỗ tay y: "Bé con, chớ bi thương ... A mẫu ngươi đang nhìn ngươi đấy, bà ấy không muốn thấy ngươi thương tâm đâu ... Dù a mẫu ngươi không nói, nhưng chắc chắn là rất nhớ a phụ ngươi, còn cả huynh trưởng, hảo hữu ... Ta biết rõ lắm, vì ta cũng vậy."

"Mỗi sáng thức dậy, ta đều rất thương tâm, vì ta vẫn chưa chết."

"Tới cái tuổi của ta, chết không đáng sợ ... Ta rất nhớ a phụ, a mẫu, rồi lão sư, các sư huynh đệ ... Ta rất muốn gặp mặt họ, muốn nghe lão sư giáo huấn, muốn khoe khoang với mấy sư huynh ..."

" A mẫu ngươi ở đây chỉ có ngươi, nhưng ở thế giới bên kia, bà ấy có rất nhiều người thân, rất nhiều người muốn gặp."

"Hẳn là bây giờ Cao hoàng đế không dễ sống, ông ấy chẳng thể thoải mái ăn uống chơi bời nữa."

Khóe miệng Lưu Trường hơi giật giật.

"Trường, đừng thương tâm, họ sẽ luôn lặng lẽ quan sát ngươi, giúp đỡ ngươi, phù hộ ngươi ."

"Ta ở trong phủ, không có chuyện gì làm, đợi ngươi bận rộn xong tới thăm ta, nhớ tới nhiều chút ... Kỳ thực ta vẫn khỏe mạnh, chỉ là không đi xa được."

Trương Thương vịn tay nhi tử, lần nữa rời đi.

Trương Thương vừa đi thì có một người vội vàng đi vào điện, tất cả đứng lên hành lễ, vì người này là Hàn Tín.

Hàn Tín tới quá vội, y phục chưa kịp thay, mũ cũng lệch, nhìn Lữ hậu ngủ say mà ngây người.

Đó là một trong số ít người áp chế được ông ta, giờ Lữ hậu không còn, đáng lẽ ông ta phải vui mừng nhẹ nhõm. Nhưng không, ông ta chỉ thấy hết sức nặng nề.

Ông ta kính phục người đó.

Hàn Tín lo lắng nhìn Lưu Trường, ông chẳng biết khuyên nhủ ra sao, do dự một chút hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Lưu Trường không đáp.

"Ăn chút gì đi, ta nghe nói mấy ngày rồi ngươi chưa ăn ... Mấy ngày qua Linh cũng khóc suốt, nó lo cho ngươi lắm."

"Hay không đói? Ta đưa ngươi ra ngoài đi một vòng?"

Hàn Tín thăm dò vài câu, thấy Lưu Trường không phản ứng, giúp y chỉnh lại mũ trên đầu.

"Sư phụ, trẫm không sao." Giọng Lưu Trường khàn khàn:

Hàn Tín cả đời chưa từng khuyên nhủ ai, ông chẳng biết làm việc này ra sao, giống Trương Thương, ngồi xuống bên cạnh: "Trường ... Thực ra ta rất hâm mộ ngươi ... A phụ ta mất khi ta còn nhỏ, a mẫu nuôi lớn ta nên người."

"Giống ngươi, ta nghịch ngợm, khó bảo, không hiểu chuyện, làm a mẫu ta tức giận, mỗi lần như thế bà ấy lại đánh ta .... Ta khóc, bà ấy cũng khóc."

"Ngươi may mắn hơn ta nhiều lắm ... A mẫu ta qua đời, ta thậm chí không có tiền an táng ... Khi đó ta thề, phải xây cho a mẫu lăng mộ lớn nhất, để cả thiên hạ đều biết, để bà ấy vì ta mà kiêu ngạo ... Ngươi thì khác, a mẫu ngươi thấy toàn bộ thành tựu của ngươi, bà ấy không phải tiếc nuối gì ... Tới tuổi ngươi vẫn được a mẫu quát mắng, đó là chuyện hạnh phúc."

Hàn Tín chưa từng nói lời này với ai.

Lưu Trường ngây ra nhìn Hàn Tín, hỏi: "Sư phụ ... A mẫu trẫm trước khi chết nói chưa từng ... Người biết a mẫu nói thế nghĩa là gì không?"

Hàn Tín nhíu mày, sau đó đột nhiên đứng dậy bỏ đi, không lâu sau kéo một người về.

Đó là một cận thị rất già tên Trương Khanh, từng hầu hạ Cao hoàng đế, hầu hạ thái hậu, sau hầu hạ Lưu Trường, sau Lưu Trường có Lữ Lộc, ông phụ trách ở Trường Lạc Cung.

Hàn Tín chỉ cận thị già đang khóc: "Ta không biết, nhưng ông ta thế nào cũng biết."

Lưu Trường lắp lại câu hỏi, không ngờ Trương Khanh khóc càng to.

Hàn Tín quát: "Ngươi khóc cái gì? Hoàng đế hỏi đấy, trả lời đi!"

Trương Khanh lau nước mắt, nói đứt quãng: "Năm xưa Cao hoàng đế bệnh nặng, nô tài ở bên chiếu cố ... Trước lúc lâm chung, Cao hoàng đế hỏi thái hậu, có hối hận khi lập gia đình với ông không? ... Thái hậu không đáp ... Nay di ngôn của thái hậu là trả lời Cao hoàng đế."

Câu trả lời làm Hàn Tín sững sờ.

Lưu Trường hiểu rồi, lau nước mắt lẩm bẩm: "Xem ra ... A mẫu đúng là nhớ a phụ rồi, muốn tới chỗ a phụ ..."

Bình Luận (0)
Comment