Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1217 - Chương 1217: Chuẩn Bị Xe!

Chương 1217: Chuẩn bị xe!
Chương 1217: Chuẩn bị xe!

Thái hậu giá băng, đối với toàn thiên hạ mà nói, đây là tiếng sấm kinh hoàng.

Trường An đã bắt đầu giới nghiêm, các nơi thay đồ tang, tất cả địa điểm giải trí đóng cửa, cả thái học cũng thế.

Chư chầu vương, quốc tướng và quận thủ các nơi đều phải về Trường An.

Lữ hậu là vị hoàng hậu đầu tiên, thái hậu đầu tiên của Đại Hán, vốn Nho gia đã xác định quy cách tang lễ với thái hậu, nhưng thân phận của thái hậu quả đặc thù. Ở một mặt nào đó mà nói, bà thực sự không khác gì hoàng đế, sau khi Cao hoàng đế qua đời, trong thời gian dài, kỳ thực là bà cai trị đế quốc này.

Nói thẳng ra, bà giá băng đem tới ảnh hưởng lớn hơn Hiếu Nhân hoàng đế giá băng.

Để an toàn, cùng là để biểu đạt sự tôn trọng với thái hậu, triều đình quyết định dùng quy cách hoàng đế lo liệu tang lễ cho thái hậu.

Lưu Hằng đứng ra lo liệu hậu sự.

Khi di thể thái hậu từ hoàng cung ra, dọc đường chật kín người tiễn biệt, giáp sĩ đứng hai bên đường, mọi người đều biết, nếu lúc này xảy ra chuyện gì, hoàng đế sẽ điên cuồng giết chóc, không ai dám lơ là.

Lưu Trường đi đầu, đích thân khiêng quan tài cho a mẫu.

Lưu An cũng trong đội ngũ, còn có vài tông thất nữa, bao gồm Lữ Lộc, Lưu Hằng, Giả Nghị, Lưu Chương, mọi người đều cúi đầu, chỉ Lưu Trường ngẩng cao đầu, miệng vẫn nói gì đó.

" A mẫu .... Con đưa người đi gặp a phụ đây."

"Nhưng a mẫu đừng quên con."

"Nếu a phụ làm người giận, cứ báo mộng cho con ..."

Đoàn người xuyên qua đường phố, vì đường xa, nên phải thay người, đám Lưu An không trụ được lâu, nhưng Lưu Trường thì không cần, hắn muốn đích thân đưa a mẫu tới chỗ a phụ ....

Quãng đường rất xa, Lưu Trường đi rất vững, không lắc lư chút nào.

Sau khi đưa a mẫu tới Trường lăng, quan lại sớm chuẩn bị lối vào.

Người phụ trách đi lên nhưng bị Lưu Trường đẩy ra, đích thân đưa a mẫu vào trong phòng, mọi người đều ở ngoài đợi.

Lưu Trường nhìn quanh, nơi này rất tối, chỉ thấy chút ánh sáng ở lối vào.

Phải đi rồi, nhưng Lưu Trường không rời bước được, y lặng lẽ nhìn a mẫu rơi nước mắt.

Chẳng biết qua bao lâu, Lưu Trường ra ngoài, tự mình dùng gạch lấp lôi vào .... Tốc độ của Lưu Trường mỗi lúc một nhanh, lối vào ngày càng nhỏ, Lưu Trường nhìn qua khe hở không thấy bên trong nữa, nước mắt rơi ào ào đem viên gạch cuối cùng đặt vào chỗ.

Tang lễ vẫn diễn ra, Lưu Trường không tham dự nữa.

Hết thảy đều không còn liên quan tới y, y cứ ngồi một mình trong Hậu Đức Điện, đám Tào Xu khuyên không nổi, cuối cùng để Lưu Linh ra mặt.

Khi Lưu Linh ngồi bên Lưu Trường khóc suốt, Lưu Trường rốt cuộc ôm lấy nữ nhi an ủi.

"A phụ ... Thời gian qua a phụ gầy đi nhiều quá ... Ăn chút gì đó đi được không? Nếu a phụ không ăn, con cũng không ăn ..."

"Được, trẫm ăn, trẫm ăn."

Trước mặt đều là món ăn Lưu Trường thích nhất, nhưng lúc này không khác gì nhai rơm, bị nữ nhi nhìn chằm chằm, y ăn ngấu nghiến.

Không bao lâu cơm nước ăn hết, Lưu Trường theo thói quen đưa ống tay áo lên lau miệng, đột nhiên khựng lại, đờ đẫn một lúc bỏ tay xuống.

Không được làm thế nữa, a mẫu không thích, a mẫu sẽ giận.

Báo chí không ngừng đưa tin, phát tang cho thái hậu, các nơi chìm vào bi thương, địa vị thái hậu ở dân gian rất cao, khi bà chấp chính đã làm rất nhiều chuyện công với xã tắc, lợi cho bách tính. Bách tính khác với sĩ đại phu, họ không biết hoàng đế chuyên quyền độc đoán hay lễ hiền đãi sĩ, nhưng họ biết hoàng đế có tốt với mình không?

Toàn bộ Đại Hán tiễn chân thái hậu.

Hoàng cung vẫn tấp nập nhưng Hậu Đức Điện không ai ra vào, chẳng ra vào được.

Tới một ngày Lữ Lộc dìu Lữ Tu đi vào, Lưu Trường nhìn thấy bà, lần nữa nước mắt trào ra.

Từ khi thái hậu đi, hoàng đế tựa hồ trở nên đa sầu đa cảm, dù chỉ là chút chuyện nhỏ cũng khóc. Đôi khi hoàng đế đi tới Vĩnh Thọ Điện, gọi a mẫu, sau đó nhìn trong điện trống không, chẳng ai trả lời, liền đứng đó khóc rất lâu như đứa bé lạc mẹ.

Lữ Tu ngồi bên cạnh Lưu Trường, đau lòng lau nước mắt cho y.

"Trường, đừng khóc nữa ... Đại tỷ không còn, sau này cháu có chuyện gì tới tìm ta ..."

Cứ thế vài ngày sau, Lưu Trường tựa hồ đã phấn chấn hơn, y trước tiên đi thăm Lưu Nhạc. Từ khi a mẫu qua đời, đại tỷ cũng bệnh nằm giường, thấy Lưu Trường tới, bà khóc thương tâm, Lưu Trường an ùi, sai thái y chữa trị.

Các thái y không vì thái hậu mà bị trừng phạt.

Chư hầu vương đầu tiên cũng đã tới Trường An.

"Trường ..."

Lưu Khôi vẫn tròn trùng trục như cũ, nhưng hắn cũng già hơn, có tóc trắng rồi, đi vài bước đã thở như bếp bễ, âm thanh phát ra từ cổ họng làm người ta bất an.

Lưu Trường chưa nói, Lưu Khôi đã ôm chặt vào lòng.

Đúng như Lưu Khôi nghĩ, đôi mắt lúc nào cũng hoạt bát đầy sức sống của đệ đệ giờ ảm đạm, người gầy đi không hết, vành mắt sưng vù. Nhìn bộ dạng đó, Lưu Khôi như nhớ tới đứa bé khóc lóc mách mình bị tam ca bắt nạt ra sao: "Trường ... Nếu đệ muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao, ta cũng nào cũng ở đây ... Nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đệ."

Lưu Khôi không có tài năng gì, nhưng tình cảm với đệ đệ luôn thẳng thắn, chưa bao giờ che giấu yêu thương với đứa đệ đệ này.

Lần này Lưu Trường khốc khóc, khẽ nói: "Làm huynh trưởng lo lắng rồi, trẫm không sao.”

Hai huynh đệ ôm nhau rất lâu, Lưu Khôi mới buông tay, hắn muốn làm gì đó, nhưng phát hiện ra mình chẳng làm được gì cả.

Lát sau Lưu Hằng tới, Lưu Trường bảo Lưu Hằng dẫn Lưu Khôi đi gặp đại lỷ.

Họ đi rồi, Lưu Trường trầm mặc một lúc rồi nhìn Lữ Lộc.

Trạng thái tinh thần của Lữ Lộc cũng chẳng tốt hơn là bao, từ khi Lữ hậu giá băng, toàn bộ Lữ gia không ngồi yên được nữa, bọ họ mất đi sự bảo vệ. Lữ gia mất Lữ hậu có còn tiếp tục uy phong được không rất khó nói.

Trước kia người Lữ gia kiêu ngạo, dám nhổ nước bọt vào chư hầu vương, giờ sợ rồi.

Lữ Lộc tiếp nhận lá cờ của Lữ gia, tuy nói lá cờ này đáng lẽ do Lữ Sản gánh, nhưng địa vị Lữ Lộc hiển nhiên cao hơn nhiều, quan chức không lớn, nhưng là tâm phúc của hoàng đế, Lữ Sản không bì được.

Có điều vị trí này chẳng dễ làm, chỉ vài ngày mà thư tín của người Lữ gia khắp nơi đổ về đã nhấn chìm Lữ Lộc rồi.

Bọn họ đều rất sợ hãi, sợ những chuyện mình làm trước kia sẽ bị báo thù.

Đương nhiên họ cũng có không ít việc cần Lữ Lộc giúp, ví dụ như sau khi thái hậu mất, một số quan viên đương địa thay đổi thái độ với họ, bắt con cháu họ, tra xét sản nghiệp họ. Đối với những chuyện này, Lữ Lộc đều không lên tiếng, hắn muốn lo liệu chuyện của cô mẫu xong mới tính.

"Lộc!" Lưu Trường gọi lần nữa:

Lữ Lộc giật mình tỉnh lại bước ra: "Bệ hạ!"

"Chuẩn bị xe đi, tới phủ thái tử."

Bình Luận (0)
Comment