Từ khi thái hậu mất, đây là lần đầu tiên Lưu Trường chủ động ra ngoài, Lữ Lộc cố nén bi thương trong lòng, sai người chuẩn bị xe ngựa, đưa hoàng đế rời hoàng cung.
Trên đường đi về phía phủ thái tử, Lữ Lộc chợt hỏi: "Bệ hạ chuẩn bị nhường ngôi cho An sao?"
Lữ Lộc biết, Lưu Trường trước giờ luôn muốn ra biển, giờ mọi thứ níu kéo hoàng đế ở lại Trường An không còn. Kỳ thực rất nhiều đại thần sợ hãi, vì trước kia hoàng đế đã có nhiều việc làm hoang đường, đều bị thái hậu áp xuống. Nhưng bây giờ ai quản nổi hoàng đế nữa? Quần thần đều sợ thiên hạ sẽ loạn.
Lưu Trường bình tĩnh nói: "Còn chưa tới lúc, trẫm chỉ có vài việc muốn giao cho hắn."
Lữ Lộc không hỏi thêm nữa.
Khi bọn họ tới trước cửa phủ thái tử, nơi vốn luôn náo nhiệt, bây giờ im ắng khác thường, những môn khách thường xuyên ra vào đã biến mất, cửa đóng im ỉm. Ra mở cửa vẫn là Vệ Văn Quân.
Lữ Lộc nhìn quanh hỏi: "Người đâu hết rồi?"
Vệ Văn Quân gượng gạo nói: "Thái tử bảo họ về cả rồi, nói muốn ở một mình ..."
Lưu Trường đi vào trong, hai người nhanh chóng xuất hiện trước mặt y, là Lưu Thiên và Lưu Triệt, chúng đều vừa khóc. Vì tuổi quá nhỏ, chúng không được tham gia tang lễ, nhưng chúng đã đủ lớn để biết xảy ra chuyện gì.
"Đại phụ ..." Lưu Thiên nhào vào lòng Lưu Trường khóc to:
Lưu Trường bế nó dỗ dành: "Không sao, không sao, đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu, sao như thế được."
Lưu Triệt kiên cường hơn, dù mắt đỏ hoe, nhưng nó không khóc.
Lưu Trường đặt Lưu Thiên xuống, mò trong người ra ít đồ ăn vặt đưa chúng, xoa đầu chúng rồi đi vào trong phòng.
"Cút, cút hết cho ta!" Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Lưu An nóng nảy rống lên:
Người kia vẫn đi vào, Lưu An giơ tay lên, còn định mắng chửi, nhưng khi nhìn rõ người đó thì không mắng nổi nữa, vội vàng quỳ xuống, đầu cúi gằm.
"Ngẩng đầu lên cho trẫm."
Lưu An từ từ ngẩng đầu, nước mắt ướt nhòe.
Lưu Trường do dự một lúc mới nói: "An, chớ bi thương, đại mẫu ngươi đang nhìn ngươi đó ... Bà ấy không hi vọng ngươi thương tâm như thế đâu ... Tuy đại mẫu ngươi không nói rõ, nhưng trẫm nghĩ, trong lòng bà nhất định nhớ đại phụ ngươi, còn có cả huynh trưởng hảo hữu ... Trẫm rất rõ điều này, vì trẫm cũng như thế."
"Mỗi sáng thức dậy, trẫm đều rất thương tâm, vì trẫm nhớ người đã mất."
"Tới tuổi của trẫm, chết không đáng sợ, trẫm nhớ a phụ, a mẫu, các vị huynh trưởng, hiền nhân ... Trẫm rất muốn gặp mặt họ, muốn cùng a phụ đọ sức tay, so binh pháp với Tiêu tướng, đọ kiếm pháp với Lưu hầu, đấu toán thuật với Hạ Hầu tướng quân, còn cả Chu Xương, trẫm muốn biện luận với ông ta một phen ... Ông ấy bị nói lắp ..."
"Ở đây đại mẫu ngươi có hai người thân là chúng ta, nhưng ở thế giới kia, bà có rất nhiều người thân, rất nhiều người muốn gặp ..."
Lưu An lau nước mắt: "Những lời này ai nói với a phụ thế?"
Lưu Trường to tiếng: "Nói gì thế, tất nhiên là nãi công nghĩ ra."
Lưu An cười, lại dụi mắt.
Lưu Trường vỗ vai hắn: "Đừng quan tâm ai nói, dù sao bây giờ trẫm nghĩ thế, những lời này là của trẫm? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ thế?"
"Một ngày trẫm cũng sẽ chôn bên họ, An, đợi trẫm mất, ngươi giả vờ chôn trẫm ở An Lăng, sau đó lén lút đưa trẫm vào Trường Lăng, trẫm muốn ở bên phụ mẫu."
Lưu An lần nữa bị Lưu Trường chọc cười: "Chuyện này không hợp với lễ pháp."
"Cút mẹ lễ pháp đi, lễ pháp là để chúng ta dùng, không phải để hạn chế chúng ta."
"A phụ, thực sự có thế giới bên kia à?"
"Đợi trẫm chết sẽ nói với ngươi, tới khi đó ngươi xem trẫm có thác mộng không, nếu có thì là có, không có thì là không."
"Thế đại mẫu có thác mộng không?"
"Có, mắng trẫm té tát, còn cùng a phụ mắng trẫm, trẫm sợ quá tỉnh lại."
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật, đêm qua đấy, a mẫu mắng dữ nhất, có điều trẫm không nhớ là mắng cái gì, chỉ nhớ a mẫu giận lắm, thế là trẫm thức dậy đánh Lộc một trận."
Lưu An bật cười, mũi còn xuất hiện bong bóng.
Lưu Trường nghiêm mặt nói: "Nhi tử, đời này chúng ta còn phải trải qua rất nhiều việc như vậy, nhưng chúng ta không thể chìm đắm trong bi thương mãi. Chúng ta sẽ không quên người đã mất, nhưng ánh mắt phải nhìn về phía trước ..."
"Trẫm muốn ngồi thuyền, xuất phát từ phía nam, đi về phía tây, trẫm muốn cả thế giới biết uy danh trẫm, trẫm muốn cho đám người phía tây một đòn đau, để chúng không dám nhòm ngó phía đông."
"Đợi khi ngươi kế thừa trẫm, ngươi sẽ thấy vô số sứ giả vượt ngàn dặm xa xôi tới bái kiến. Khi đó ngươi có thể ngạo nghễ nói, đó là công lao của a phụ trẫm! Ngươi không được nuốt công lao của trẫm."
Lưu An ngồi bên cạnh a phụ, nghe a phụ giảng giải, trong đầu có vô số mong đợi và khao khát.
"A phụ, thực sự sẽ có một ngày như thế à?"
"Đương nhiên có, có chuyện gì mà nãi công không làm được chứ? Có điều ngươi phải đám bảo thụy hiệu Văn cho trẫm." Lưu Trường nghiêm mặt nói:
"A phụ giờ đã lo về thụy hiệu rồi à?"
"Thằng nhãi ngươi thế nào, trẫm lại không biết sao, ngươi thèm chữ Văn đã lâu chứ gì? Có điều nói Văn là cũ trẫm, ngữ giữ Vũ mà dùng."
Lưu An gật đầu, thận trọng nói: "Được rồi, chữ Văn để cho a phụ."
Lưu Trường tiếp tục nói: "Kỳ thực trẫm rất muốn xuất phát ngay bây giờ, có điều thế là không công bằng với ngươi, trẫm sẽ giúp ngươi ổn định tình hình trong nước đã. Ngoài ra trẫm cũng không trực tiếp nhường ngôi vị cho ngươi, như thế sẽ xảy ra nhiều vấn đề, có điều khi trẫm ra biển, đại sự trong nước đặt lên người ngươi, ngươi không khác gì hoàng đế. Trẫm tin năng lực của ngươi."
" So với làm hoàng đế, trẫm muốn làm tướng quân hơn, sau này ngươi ở Trường An giám quốc, trẫm đi đánh trận."
Lưu An trầm mặt rất lâu mới nói: "Con biết rồi."
"Sau khi trẫm đi, nhất định sẽ có người nhảy ra nói với ngươi cái gì mà lão thần không nghe lời, ngươi đừng nghe đám người đó nói, chúng phun rắm đấy. Các lão thần sẽ không làm khó ngươi, ngươi không còn là đứa bé năm xưa nữa, ngươi có đủ uy vọng thực lực rồi, hơn nữa trẫm cũng dặn dò họ, nếu thực sự xảy ra chuyện gì, cứ phái người tới nói, trẫm sẽ giúp ngươi."
Lưu Trường nói rất lâu, mấy lần muốn dừng lại, lại nghĩ ra chuyện khác muốn nói, thế là lại nói tiếp, dần dần chợt hiểu cảm giác của a mẫu, đúng là có những chuyện, cả đời lo không hết ...
Cuối cùng không biết qua bao lâu Lưu Trường đứng dậy thở dài:” Thôi không nói nữa, ngươi đừng ở lỳ đây, chuẩn bị đi đón các trưởng bối của ngươi đi, thời gian qua mọi việc đặt lên người Tứ trọng phụ của ngươi, hẳn ông ấy cũng mệt rồi …”