"Điện hạ!"
Ngày càng có nhiều người tới Trường An, khi quận thủ các nơi tới, phát hiện người tới đón mình thì thoáng qua kinh ngạc, lòng có dự đoán đại khái, vội hành lễ bái kiến.
Lưu An trông bình tĩnh hơn đó rất nhiều, thu lại nóng nảy và bi thương, gặp gỡ từng người một.
Chư hầu vương thứ hai tới là Tề vương Lưu Tương và quốc tướng Đổng Xích, Lưu An dẫn mọi người bái kiến, gọi là huynh trưởng.
Kỳ thực tuổi của Lưu Tương còn nhiều hơn Lưu Trường, là trưởng tử của Lưu Phì, hắn nhiều tuổi nhất thế hệ ba của tông thất.
Hắn và thái hậu không thân cận, nhưng thứ bề ngoài phải làm tới nơi tới chốn, rơi nước hô to đại mẫu.
Lưu An an ủi vài câu rồi dẫn đi bái tế thái hậu.
Lưu Tương luôn rất sợ Lưu Trường, lần này đối diện với Lưu An, hắn rõ ràng thở phào, thần kinh không còn căng thẳng nữa.
Nước Tề không được như xưa, sớm bị chia năm xẻ bảy, nhưng toàn bộ khu vực phía đông, vẫn có địa vị đủ sức nặng.
Hơn nữa người nước Tề phần đông là không thích hoàng đế, thanh danh Lưu Trường ở các nơi đều rất tốt, chỉ có ở nước tề là kém một chút.
Còn với Lưu An, trong các chư hầu phía đông, quan hệ với Lưu Chương, Lưu Kiến đều rất tốt, chỉ Lưu Chương xa lánh một chút.
Bái tế thái hậu xong, Lưu An dẫn Lưu Tương đi bái kiến hoàng đế.
Lưu Trường ngồi trong Hậu Đức Điện, thần sắc Lưu Tương thay đổi hẳn, hành vi gò bó, khi hành lễ còn loạng choạng.
Lưu Trường lạnh lùng nói: "Trẫm là trọng phụ của ngươi, ngươi thấy trẫm lại như thấy ác quỷ, là do tướng mạo trẫm hung dữ hay là do ngươi quá nhát gan?"
Lưu Tương tức thì mặt trắng bệch, ú a ú ớ không nói ra câu nào.
Lưu An đứng ra, hành lễ với a phụ: "Bệ hạ, Tề vương từ xa tới, lại vì chuyện thái hậu mà đau lòng, thế nên có chỗ thất lễ, xin bệ hạ khoan thứ."
Lưu Trường liếc Lưu An một cái, không truy cứu nữa.
Lưu Tương cảm kích lắm, tiếp đó Lưu An đỡ hắn lên, để hắn ngồi cạnh hoàng đế, trả lời câu hỏi về nước Tề, Lưu Tương run run đáp, Lưu An thi thoảng giúp hắn sửa sai.
Có sự trợ giúp của thái tử, Lưu Tương không còn quá căng thẳng nữa, rốt cuộc thuận lợi vượt qua lần vấn đáp này.
Sau khi rời Hậu Đức Điện, Lưu An đưa Lưu Tương về phủ thái tử của mình.
Hai người trong thư phòng trò chuyện rất lâu, phát hiện ra Lưu Tương là người rất truyền thống, chịu ảnh hưởng của văn hóa nước Tề, chỉ là con người khá nhát gan, giống đám Nho sinh đương địa, thích khoe khoang học vấn, nhưng gặp chuyện là rụt vòi lại. Lưu An ra tay từ sở thích của hắn, đem học vấn ra trò chuyện, ấn tượng của Lưu Tương với Lưu An thay đổi mạnh, thậm chí coi Lưu An như tri kỷ.
Sau nước Tề là Giao Đông vương Lưu Kiến và Sở vương Lưu Dĩnh Khách.
Lưu Kiến vì trước kia tranh đấu với thương cổ, từng ở Trường An hối lỗi một thời gian. Sau khi trở về Giao Đông thì kín tiếng hơn nhiều, là người nhỏ tuổi nhất trong đám huynh đệ của Lưu Trường, hắn rốt cuộc thu lại sự bộp chộp thành chư hầu vương lão luyện. Bây giờ trông hắn chững chạc hơn nhiều lắm.
Lưu Dĩnh Khách vẫn dáng vẻ cũ, ăn mặc kiểu văn nhân, phong độ ngời ngời. Sở vương xưa nay rất tôn trọng người có văn hóa, đối diện với tân thánh Lưu An vang danh trong ngoài, thái độ của Lưu Dĩnh Khách không chỉ thân cận mà còn mang chút cung kính. Nhưng Lưu Dĩnh Khách là trưởng bối của hắn, cho nên Lưu An không dám nhận lễ, còn cung kính hơn.
Còn Lưu Kiến đỡ hơn, dù sao quan hệ với Lưu Trường rất thân, nên đối xử với Lưu An rất tùy ý, thậm chí định sờ đầu đứa do tử này, nhưng thấy hắn đã cao hơn cả mình, Lưu Kiến bỏ tính toán này.
Lưu An dẫn hai người đi bái tế thái hậu rồi mới bái kiến hoàng đế.
Lưu Dĩnh Khách gặp Lưu Trường thì mắt đỏ hoe, nói bệ hạ kiềm chế đau thương.
Lưu Kiến thì không nói gì, lo lắng ngồi bên Lưu Trường, cẩn thận lên tiếng: "Thất ca, đệ mang theo ít đặc sản Giao Đông, huynh có ăn vài miếng không?"
Lưu Trường đã ổn định tâm tình, thuyết phục bản thân chấp nhận sự thực, không khóc nữa, cũng không dễ dàng biểu lộ ra bi tương.
Nhưng y sợ ở một mình, mỗi khi như thế lòng thấy trống rống như tím bị khoét mất một miếng, nên y cần bận rộn, đánh lừa bản thân.
Hai chư hầu vương ở trước mặt, Lưu Trường liếc thoáng qua đệ đệ của mình có chút không thoải mái, đứng dậy đỡ Lưu Dĩnh Khách.
Sau một phen hàn huyên, Lưu An tiễn Lưu Dĩnh Khách đi, Lưu Trường mới nhìn sang Lưu Kiến.
"Nhìn người ta đi, rồi lại nhìn lại bản thân, nào có ai vừa gặp hoàng đế đã hỏi có ăn đặc sản không ... Hiện giờ đang để tang, sao có thể hưởng thụ? Đó là chuyện quân vương hiền minh nên làm à? Ngươi xưa nay không chú ý tới lễ pháp, không tham gia quốc sự, đúng là mất thân phận chư hầu vương ... Thế ngươi mang tới đặc sản gì, có ngon không?"
Lưu Kiến thấy Lưu Trường hỏi tới đồ ăn thì nhẹ nhõm hơn không ít, trước đó hắn rất lo cho trạng thái tinh thần của Thất ca, lo Thất ca vì chuyện của thái hậu mà suy sụp cho nên đi nhanh hết mức có thể.
Bây giờ thấy huynh trưởng vẫn không giống người như cũ, không thay đổi gì, hắn thở phào.
Chư hầu vương, quận thủ, quốc tướng tới càng lúc càng nhiều, trừ chư hầu vương ra, những người khác bái tế thái hậu xong có thể về, dù sao thì bọn họ phải lo liệu chuyện ở địa phương, không thể tốn thời gian ở Trường An quá lâu.
Lưu An lần này lo liệu chuyện nghênh đón rất tốt, đừng nghĩ chuyện này đơn giản, đối với mỗi người cần quy cách thế nào rất quan trọng, quy cách không đúng có thể gây bất mãn. Lưu An chẳng những an bài thỏa đáng, lại còn lôi kéo thêm được không ít người, ví dụ như Tề vương vốn xa lánh triều đình, chuyến đi này rất hài lòng.
Hơn nữa qua việc này mọi người đại khái đoán ra được điều gì, chủ động rút ngắn khoảng cách với Lưu An, không e dè kỵ húy như trước.
Lại thêm một thời gian nữa, Triệu vương và Đại vương cùng nhau về triều.
Vẫn là Lưu An đi nghênh đón.
Sắc mặt Lưu Như Ý cực kỳ phức tạp, bởi nói tới ai quan hệ với Lữ hậu tệ nhất thì chính là Triệu vương rồi, nhưng Triệu Vương lại rất thân với hoàng đế, làm hắn không biết nói thế nào.
Lưu Bột không cần phải nói nữa, khóc sưng mắt, thấy huynh trưởng liền ôm lấy.
Là đứa bé ngoan, người lớn đều thích Lưu Bột ... Chỉ là đứa bé năm xưa cũng đã có con của mình, là nam hài, lấy tên là Hồ.
Lưu Như Ý nhìn hai huynh đệ ôm nhau khóc chỉ thở dài, không nói gì, hắn rất nhớ Lưu Trường, không muốn gặp lại đệ đệ vì chuyện này.