Chư hầu vương ngồi cùng nhau, mọi người đều không nhịn được liên tục nhìn về phương hướng Lưu Như Ý.
Từ Lưu Hằng tới Lưu Khôi, Lưu Tương, Lưu Dĩnh Khách đều thế cả.
Lưu Như Ý sờ mặt mình, lại nhìn về phía mọi người, hồ nghi hỏi: "Ăn đi, ăn đi chứ, nhìn ta làm cái gì."
"Ăn đi, ăn đi."
Lưu Khôi cầm đũa lên gắp thức ăn, Lưu Hằng lắc đầu liên hồi, ai nấy đều hiểu nhưng không nói ra.
Thực sự quá giống.
Người ngồi đây đều là thân thích máu mủ với Cao hoàng đế, đều có điểm giống ông, nhưng Lưu Như Ý chẳng khác gì dán mặt Cao hoàng đế lên mình. Hơn nữa bất kể thể hình, chiều cao, chòm râu, đều giống Cao hoàng đế, cái thứ này mà buổi tối đi trong hoàng cung thế nào cũng dọa chết hết đám cận thị già ... Giống tới mức không khoa học, ai không biết đều nghĩ là Cao hoàng đế phục sinh.
Mà đâu chỉ giống ở về ngoài, mà cả thói quen nhỏ, như nói chuyện hơi ngả về phía trước, ăn cơm mút ngón tay, nhìn người khác bằng khóe mắt, đều giống hết.
Những đứa con khác đều do Lưu Bang cùng người khác sinh ra, Lưu Như Ý giống Lưu Bang tự sinh.
Bảo sao với trí tuệ ngu xi của hắn vẫn uy hiếp được vị trí thái tử của nhị ca.
Cái bộ dạng này thực sự cộng thêm quá nhiều điểm mà, có thể tưởng tượng năm xưa Cao hoàng đế nhìn hắn yêu thích thế nào.
Lưu Như Ý nhìn Lưu Khôi ăn, hơi ngả người tới, nghiêm túc mắt: "Đệ đừng ăn nữa, đệ xem bản thân đi, sắp nặng hơn Trường rồi, có xe ngựa nào chở nổi không?"
Lưu Khôi vội vàng ngừng ăn.
Lưu Như Ý lại bảo đám Lưu Hằng: "Ta có nói các ngươi đâu, các ngươi ăn đi chứ."
Lưu Tương trầm mặc một lúc rồi nói: "Trọng phụ, người có thể sửa râu đi không? Trọng phụ ngồi đó, cháu cảm tưởng như đại phụ đang nhìn ... Làm sao mà ăn được."
Lưu Kiến tuổi còn nhỏ, không nhớ dáng vẻ Cao hoàng đế, hồ nghi hỏi Lưu Trường bên cạnh: "Tam ca giống a phụ lắm sao?"
"Không phải giống, mà là y hệt, nếu cho hắn mặc miện phục đưa tới phủ thái úy, thế nào cũng làm thái úy sợ hãi rút kiếm ra." Lưu Trường đáp:
Lưu Kiến nhìn Lưu Như Ý rất kỹ, nói: "Vậy trông a phụ chẳng đẹp ..."
Không ngờ Lưu Như Ý tai thính, quát: "Thằng nhãi ngươi nói gì thế?"
"Đệ nói Tam ca rất đẹp, không ai sánh bằng."
Không khí vốn có chút áp lực tức thì thoải mái hơn, Lưu Như Ý đắc ý vuốt râu: "Cái này không sửa được, ta để rất lâu đấy, đẹp chừng nào. Dọc đường ta về Trường An, không biết bao người nhìn ta, khen râu ta đẹp, còn có người ngất xỉu cơ."
"Đó là bị huynh dọa ... Nếu huynh mà tới Trường Lăng, số người ngất xỉu còn nhiều hơn."
Mọi người đều bật cười.
Thời gian qua các chư hầu vương luôn ở bên Lưu Trường, đó là ý của Lưu Hằng, hắn cho rằng Lưu Trường lúc này rất cần người thân bầu bạn. Không chỉ Lưu Trường mà cả Lưu Nhạc, vì có đám đệ đệ, sức khỏe Lưu Nhạc tốt lên, có thể xuống giường rồi.
Không khí rất ấm áp.
Lưu Như Ý nói nhiều nhất, lúc này hắn đang nói Lưu Bột.
"Thằng nhãi đó không chịu nghe lời khuyên, còn nói là đọc nhiều sách gì chứ, xem hắn đặt trên nhi tử kìa, Hồ .... Vì sao lại không đặt tên là Hung Nô luôn đi?"
Lưu Trường có cái nhìn của mình: "Chẳng phải Bột nói rồi à? Hồ mang ý rộng lớn, không phải Hồ mà huynh nói, hơn nữa tên huynh có ra làm sao đâu, Như Ý ... Nghe chẳng giống tên người."
Mọi người ăn cơm xong nối nhau rời đi, chỉ có Lưu Như Ý và Lưu Bột ở lại.
Lưu Trường quan sát nhi tử ngốc, lại hỏi tình hình tôn tử: "Bộ dạng vô cùng đẹp đẽ, giống hệt a mẫu nó, vì quá đẹp nên con lấy tên là Hồ, sợ nó xảy ra chuyện ..."
Nói tới nhi tử, tâm tình Lưu Bột tốt hơn không ít, trong lời kể của hắn, Lưu Trường cũng hình dung ra bộ dạng của tôn tử, đó là đứa bé rất rất đẹp, dù sao cũng là ngoại tôn của Trương Bất Nghi mà. Bề ngoài của nhà đó tốt lắm, tuy kém mình một chút, nhưng vậy cũng là khá lắm rồi.
Lưu Trường thực sự muốn tới nước Đại tới thăm cháu, đáng tiếc y có rất nhiều việc phải làm ở Trường An, chưa đi được.
Thời gian trôi đi, Chư hầu vương tới càng nhiều, Yến vương và Trường Sa vương, một ở nam, một ở bắc vậy mà gần như tới cùng lúc.
Lưu Tị thấy người ra đón mình là Lưu An thì cau mày.
Lưu An cảm thụ rõ tâm tình của ông ta, xưa nay Lưu Tị là người ủng hộ trung thành của a phụ, trừ a phụ ra gần như ông ta không để ai vào mắt.
Trường Sa vương Lưu Hữu thì vẫn nhiệt tình như cũ, hắn là người nhỏ bé, gầy gò nhất trong số huynh đệ của Lưu Trường, từ nhỏ sức khỏe không tốt, không được coi trọng.
Nhưng tình cảm của hắn với Lưu Trưởng rất chân thành, năm xưa Lưu Trường hôn mê, hắn dám dẫn quân bắc thượng, nếu không phải Quán Anh ngăn cảnh kịp thời thì đã xảy ra chuyện rồi.
Lưu An đương nhiên vẫn tiếp đãi đúng quy trình.
Gặp được hoàng đế, cả hai đều hết sức kích động, một phải một trái nắm tay Lưu Trường, tựa hồ có vô số chuyện nói không hết.
"Bệ hạ không cần lo tình hình nước Yên nữa, nước Yên nay nhiều việc tiến triển vô cùng thuận lợi. Từ sau khi La công phát hiện ra nơi đó có lượng lớn tài nguyên, nước Yên cái gì cũng có rồi, dù không có bọn ta cũng có thể tổ chức đội thuyền tới Trung Nguyên mậu dịch. Tiền nhiều rồi thì làm cái gì cũng dễ."
"Các bộ tộc được an bài thỏa đáng, không gây ra chuyện gì được nữa đâu."
Lưu Tị tự hào kể tình hình nước Yên, trước kia nơi đó chẳng giàu có lắm, gần đây mới thực sự khởi sắc, tình huống ngày càng tốt. Lưu Tị gặp ai cũng muốn khoe nước Yên của mình, Lưu Trường nghe những thành quả ấy cũng cười vui vẻ, năm xưa nước Yên nghèo khó hỗn loạn, có được thành quả như bây giờ, công lao Lưu Tị cực lớn, đương nhiên y cũng có công, dù sao dưới sự trị vì của y mà.
So với Lưu Tị thì Lưu Hữu trầm mặc hơn hẳn, chỉ đau lòng nhìn đệ đệ, dùng những lời an ủi vụng về an ủi, Lưu Trường hỏi tới tình hình Trường Sa, chuyện gì hắn cũng nói rất tốt.
Trường Sa là nơi ổn định, không có gì đáng lo, nếu không Lưu Trường cũng chẳng để Lục ca ở đó.
Lưu Tị do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: "Có một chuyện thần vốn không nên nói, nói rồi thế nào cũng có người bảo thần bất kính, có lòng mưu phản, nhưng thần vẫn phải nói."
"Thái tử An là người hiền năng, nhưng kém xa bệ hạ ... Có bệ hạ, Đại Hán mới ngày càng cường thịnh, chư hầu các nơi mới yên lòng ... Huống hồ bệ hạ sức khỏe tráng kiện, còn lâu lắm mới tới lúc thoái lui, xin bệ hạ lấy quốc gia làm trọng."
"Nếu bệ hạ nhất định làm thế, thần không phản đối, nhưng bệ hạ có thể dẫn thần theo, gần đây thần thao luyện thủy quân, thủy quân nước Yên đủ chống đỡ một mặt. Hơn nữa thái tử Hiền của thần đã mài rũa lâu rồi, hoàn toàn có thể thay thế thần, thần muốn đi theo bệ hạ, giết địch lập công."
Lưu Trường kỳ thực cũng nghĩ có nên đem theo một vài người, lời của Lưu Tị lần nữa nhắc nhở y, nghiêm túc nói: "Yên vương chớ vội, chẳng qua là lời đồn thôi, trẫm không thoái ẩn, trẫm còn khỏe mạnh, sao có thể để An thay thế? Chẳng qua trẫm muốn ra ngoài chinh chiến, mọi người không biết, lại nghĩ trẫm muốn nhường vị, khanh cứ yên tâm, đợi trẫm muốn xuất chính, có lẽ sẽ dùng thủy quân của khanh."
Lưu Tị bấy giờ mới thở phào, ông ta sợ nhất Lưu Trường buông tay, bỏ mặc tất cả mà đi, e là Đại Hán sẽ hỗn loạn.