Tây bắc tam vương cuối cùng cũng tới.
Trong lòng ba người đều cảm khái, rốt cuộc cũng có một lần tham dự chư hầu tụ hội.
Trước kia vì nguyên nhân đường xá và địa lý, đợi khi bọn họ tới được Trường An thì các chư hầu vương đã đi rồi. Kỳ thực Lưu Tường còn đỡ một chút, cách Trường An không quá xa, nhưng hắn phải đợi hai đứa đệ đệ không ra gì. Tây bắc tam vương cho dù lục đục nội bộ, nhưng phải hành động thống nhất, hắn không dám một mình về Trường An, chủ yếu sợ bị trọng phụ đánh, dẫn theo hai đứa đệ đệ để chia bớt đòn.
Thực tế thì cả ba người bọn họ đều nghĩ như thế.
Khi tam vương tới Trường An, người ra nghênh đón bọn họ là Lưu An, cùng với cả Ngô vương.
Ngô vương nheo mắt nhìn chằm chằm cả ba rất lâu, không che giấu sát khí ngùn ngụt.
Đại khái là vì còn bái tế, Ngô vương cũng không vội làm khó dễ họ, sau khi cẩn thận bái kiến Lưu An và Lưu Hằng, ba người đi bái tế thái hậu.
Tang lễ kỳ thực đã kết thúc, bách tính phải để tang năm ngày, còn đám Lưu Trường phải để tang một tháng.
Thời gian càng ngày càng ngắn.
Lúc này các chư hầu vương tới chỉ bái tế mà thôi, không phải làm chuyện gì khác nữa, khi Lưu Tường, Lưu Ngang đứng dậy, Lưu Khải vẫn quỳ ở đó, vẻ mặt đau thương.
Mạch Lý Hằng quan hệ với thái hậu tốt hơn với tông thất khác rất nhiều, Lưu Khải nhiều năm qua luôn viết thư cho thái hậu, nếu gặp chuyện không giải quyết được nhờ thái hậu ra mặt, thái hậu trở lực lớn cho nước Tây Định, thậm chí còn giúp hắn giải quyết chuyện trong nhà.
Giờ đây trợ lực mạnh mẽ đó không còn nữa.
Tâm tình Lưu Khải vì thế mà sa sút.
Hắn nhìn chăm chú linh vị thái hậu, thầm nói trong lòng: Đại mẫu, cháu nhất định quản lý tốt nước Tây Đình, thành hiền vương người ca ngợi.
Mọi người đứng dậy, Lưu Hằng đuổi Lưu An đi, tự mình dẫn tam vương tới Hậu Đức Điện.
Ba người vừa đi tới cửa, Lưu Hằng bại lộ bản tính, đá một phát vào lưng Lưu Ngang làm hắn loạng choạng lao vào điện, sau đó đóng cửa lại.
Lưu Trường xoa tay đứng ở phía trước, Lưu Hằng cười lạnh đứng phía sau.
Lưu Tường, Lưu Khải, Lưu Ngang mặt biến sắc, hết nhìn người phía trước lại nhìn người đằng sau. Lưu Khải lấy dũng khí đi lên phía trước, cực kỳ thuần thục quỳ sụp xuống trước mặt Lưu Trường hô to: "Thần biết tội."
Hai tên còn lại học theo ngay, quỳ cả xuống nhận tội, không cho đối phương cơ hội ẩu đả mình.
"Ha ha ha, tiến bộ đấy, đấu đá với nhau chứ gì? Cho rằng trẫm và Tứ ca trẫm già rồi, không tới được tây bắc làm gì các ngươi chứ gì?" Lưu Trường cởi giày ra:
Ba người biết chuyện chẳng lành, Lưu Khải vội biện giải : "Trọng phụ, chẳng qua là mâu thuẫn bình thường thôi, bọn cháu đã hỏa giải, cũng ý thức được sai lầm của mình. Trọng phụ, lần này bao nhiêu chư hầu vương tề tụ như thế, xin người giữ cho bọn cháu chút thể diện."
Lưu Trường thấy thằng nhãi này nói có lý liền nhìn tứ ca.
Lưu Hằng gật đầu: "Hắn nói đúng đấy, đừng đánh vào mặt.
Á ~~~
Tới đây thì trừ Hạ vương ở phương bắc, Điền vương ở phương nam và các Hồ vương ở Thân Độc thì các chư hầu vương đã tới đủ.
Lưu Trường ngồi ở thượng vị nhìn các chư hầu vương, có già, có trẻ, có hiền minh, có ngu ngốc, thể loại gì cũng có, nhưng chung một đặc điểm, các nước chư hầu đều phát triển không tệ.
Đại Hán đã không còn là Đại Hán bần cùng nữa, không chỉ Trường An mà thay đổi của địa phương là điều ai ai cũng thấy.
Mới đầu các chư hầu vương vì làm hoàng đế vui vẻ kể thành tựu các nơi, nhưng mà bất tri bất giác mọi người dần biến thành khoe khoang, canh tranh nhau, nói mình cường đại hơn nước khác.
Như Triệu vương và Yên vương vì so ai sản lượng sắt thép cao hơn mà va chạm, thiếu chút nữa đánh nhau.
Lưu Như Ý biết mình không đánh lại Lưu Tị, ra sức xúi bầy: "Bột, đánh hắn đi! Đánh tên hôn quân thích bốc phét."
Lưu Hằng ngăn cản hai người tiếp tục cái nhau, nghiêm túc nói: "Bốn bánh xe phải lăn cùng một hướng mới tiến lên được, nếu mạnh ai nấy chạy thì chỉ níu chân nhau ... Chư hầu vương phải đoàn kết một lòng, có thể cạnh tranh, nhưng không được so bì, tranh đấu."
Nói tới đó ánh mắt vô ý liếc về phía tây bắc tam vương.
Tam vương run người, rối rít phụ họa: "Ngự sử công nói phải lắm."
Mọi người vừa ăn uống vừa trò chuyện, đang lúc vui vẻ thì Lưu An đột nhiên đứng dậy thi lễ với mọi người.
"Ở đây đa phần là trưởng bối của chúng, vốn cháu không nên tùy tiện mở miệng, nhưng mọi người đều là hiền vương thiên hạ, hiếm khi tụ tập, cháu có điều trong lòng muốn nói với mọi người."
Lưu Như Ý thoải mái phất tay: "Cháu nói đi, cùng là người nhà, không cần đa lễ."
Hắn là người vai vế cao nhất ở đây, đã nói thế mọi người đều dừng ăn uống. Lưu An bây giờ mới nói: "Chuyện của thái hậu làm chúng ta đều rất đau lòng, nhưng Đại Hán do Cao hoàng đế và thái hậu cùng gây dựng lên, chúng ta cần cai trị tốt, mới không cô phụ thái hậu và Cao hoàng đế."
"Vừa rồi cháu nghe mọi người nói, lòng kích động lắm, cũng có vài suy nghĩ muốn nói."
Trước tiên hắn nhìn Yên vương Lưu Tị: " Vừa rồi Yên vương nói địa phận nhiều khoáng sản, thị trường lại không nhiều, chuyện này triều đường có thể giúp ngài giải quyết. Do triều đường thiết lập cửa cảng, thúc đẩy thương cổ nước Yên tới Trung Nguyên tới phương Nam. Ta đã chuẩn bị triệu tập tượng nhân thiết lập xưởng đóng thuyền, vị trí nước Yên vô cùng quan trọng ..."
Toàn thân Lưu Tị run lên, định nói.
"Có phải Yên vương định nói vấn đề hiền tài không đủ? Thực ra đó là vấn đề các nước biên ải, nhiều sĩ tử không muốn tới nơi xa xôi chịu khổ, vậy chúng ta nên chăng điều chỉnh thái học, người tốt nghiệp xong phải tới biên ải làm quan ba năm? Lại thiết lầm khoản tài trợ cho học tử nghèo, đó là người chịu khổ được, triều đình giúp họ hoàn thành ăn học, nhưng họ phải tới các nước biên ải làm quan ba năm."
Tức thì không chỉ Lưu Tị mà Lưu Khải, Lưu Hữu cũng sáng mắt.
Lưu An lại nhìn Lưu Khôi: "Mấy nước lớn giàu có ở Trung Nguyên, nhìn thì có vẻ không cần gì nữa, khó phát triển thêm, song có không gian tiến bộ không nhỏ. Mọi người chính là thị trường mạnh nhất, sức sản xuất cao nhất, tiền vốn trong tay nhiều, vừa vặn là thứ các nước biên ải lại thiếu, có thể thông qua hiệp nghị mậu dịch đổi lấy thứ mình cần, không giản mở rộng sản xuất trong nước không còn, có thể đầu tư vào nước xung quanh, tăng cường phát triển thương mại, giao thông .."
Lưu Khôi trầm tư.
Lưu Trường yên tĩnh ngồi nghe Lưu An nói.
Lưu An không bỏ qua người quan hệ thân mật với mình, cả đệ đệ Lưu Bột cũng được hắn nói tới, mang cho người ta cảm giác, hắn thực sự suy tính cho địa phương, không phải lấy lòng họ.
Chư hầu vương nghe rất chuyên tâm, cả Lưu Như Ý cũng ngồi thẳng tắp.
Một buổi chư hầu vương tụ hội bị thằng nhãi người ngoài đó làm chệch hướng, mọi người không làm việc chính, lại bắt đầu thương đàm quốc gia đại sự.
Thậm chí tới khi tụ hội kết thúc, mấy chư hầu vương vẫn bám lấy Lưu An, hi vọng hắn nói phương án cụ thể hơn, Lưu Trường không để ý, phất tay cho họ về bàn bạc với nhau.
Xem ra thằng nhãi này có thể tự mình liệu chu toàn mọi mặt rồi