Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 1222 - Chương 1222: Nhân Tuyển Xuất Chinh.

Chương 1222: Nhân tuyển xuất chinh.
Chương 1222: Nhân tuyển xuất chinh.

Đại Hán còn rất nhiều vấn đề chưa giải quyết, còn nhiều việc Lưu Trường đang làm dang dở, y muốn làm xong những việc này trước khi đi.

Nhưng bây giờ không cần nữa, nhìn việc làm của Lưu An ở buổi tụ hội chư hầu vương, y biết thái tử của mình đã sẵn sàng rồi.

Lưu Trường nghĩ là làm, không lề mề, bắt đầu chuẩn bị chuyện xuất chinh, chỉ cần y không thoái vị, Lưu An có thể quản được đám người trong nước, không gây ra tranh cãi lớn. Dù sao y cũng không phải là lần đầu xuất chinh, bản thân y vốn là hoàng đế trên lưng ngựa, thường xuất chinh bên ngoài.

Tứ ca không thể mang đi, triều đình vẫn cần, Loan Bố và Trương Bất Nghi thì mang đi một làm mưu chủ, Lưu Trường thiên về người sau. Chủ yếu là để giúp y xử lý chính vụ, trả lời thư tín các nơi, Lưu An không cần cái đó.

Về phần tướng quân thì thái úy già rồi, hơn nữa hậu cần cũng phải đảm bảo, có thái úy ở nhà, không ai dám mưu phản.

Chu Á Phu phải đưa đi, còn cả Chu Thắng Chi nữa, đó là hai đại tướng dưới trướng y.

Trong số quần hiền, Lưu Trường muốn mang theo hai người.

Mưu thần thì chỉ mình Trương Bất Nghi là không đủ, Lưu Trường đang cân nhắc giữa Trần Mãi và Đậu Quảng Quốc, Trần Mãi đã quen chính vụ, năng lực cao, Lưu Trường thiên về việc để hắn lại phò tá Lưu An.

Về quân đội, Lưu Trường không muốn mang đi nhiều, thêm vào một hạm đội lớn, nhân số không quá năm nghìn người, tất nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Lưu Trường còn làm ra tuyến đường hành quân đơn giản, y muốn xuất phát từ Phù Nam, tới phía nam Thân Độc, sau đó tấn công An Tức, công phá đô thành An Tức, để Thân Độc phái binh tiếp nhận phía nam An Tức.

Sau đó men theo phía nam thăm dò xây dựng bến cảng, khống chế vương triều Lặc Mật, xuất binh Tiểu Á Tế Á rồi đánh tới La Mã.

Đây có thể gọi là kế hoạch điên cuồng của Lưu Trường, được y gọi là Lưu Trường đại đế đông chinh.

Sĩ tốt Trường An từ xa xa đã một đội nhân mã.

Những người này đều mặc y phục do da thú làm thành, đầu tóc bù xù, người thì bôi mặt, bộ dạng hung dữ, ai nấy cưỡi tuấn mã uy mãnh, họ vác nhiều lá cờ khác nhau, thoạt nhìn không khác gì kỵ binh Hung Nô.

Có lão binh từng tham gia đại chiến Hán Hung từ xa thấy cảnh này thì tê người, thiếu chút nữa rút kiếm xông lên.

Người Hung Nô đánh tới Trường An rồi à?

Lá cờ đi đầu đã thể hiện rõ thân phận của bọn họ, chỉ thấy họ giương cao lá cờ lớn, trên cờ viết chữ "Hạ".

Lão binh hiểu rồi, không phải quân đội của Hung Nô, mà là của Hạ vương Tứ, nghĩ tới đó lão binh càng sợ hãi.

Hạ vương đánh tới Trường An rồi à?

Lưu Tứ ngẩng đầu lên nhìn tòa thành trì quen thuộc, hắn vừa mới tới vương thành bao lâu, chưa làm được mấy việc đã xuất phát về Trường An. Thời gian qua hắn gần như chỉ đi đường, trừ đi đường thì chẳng làm được gì.

Tuy người tới là Lưu Tứ, nhưng theo lễ pháp thì Lưu An vẫn ra nghênh đón.

Hai huynh đệ gặp nhau, Lưu An hiếm một lần không mắng mỏ, đánh giá đệ đệ ngày một anh vũ: "Không tệ."

Lưu Tứ chỉ đau buồn nói: "Đệ muốn đi thăm đại mẫu."

Tình cảm giữa người với người không phải lúc nào cũng do máu mủ quyết định, giống như Hà Tây vương Lưu Tường, hắn là đích tôn của thái hậu, nhưng lại không thân với thái hậu, thái hậu không thích hắn. Lưu Tứ và Lưu Khải, trên thực tế không có chút máu mủ nào với thái hậu, nhưng đều thân cận với thái hậu, đều quan tâm tới bà, nên đều hết sức đau thương.

Lưu An không nhiều lời, đưa đệ đệ đi bái tế.

Lưu Tứ rất được thái hậu yêu quý, vì tính cách hắn giống hệt a phụ, làm thái hậu hay nhớ tới con lợn rừng nào đó khi còn nhỏ.

Rất ít khi thấy Lưu Tứ buồn bã.

Hắn ngồi trước linh vi thái hậu, đầu cúi thấp mặc nước mắt rơi lã chã, làm Lưu An đứng bên cạnh cũng rơi nước mắt theo.

Dáng vẻ ấy ai nhìn cũng đau lòng.

Tiếp đó Lưu Tứ đi gặp a phụ.

"Nghe nói ngươi mang theo không ít kỵ sĩ."

"Dọc đường nhiều đạo tặc, nên con mang theo nhiều kỵ sĩ một chút, đều là thủ lĩnh các bộ tộc, đưa họ đi theo, một mặt tránh họ ở nhà xung đột với các đại thần, hai là để họ thấy sự cường thịnh của Đại Hán, tiện cho con cai trị sau này." Lưu Tứ nghiêm túc đáp:

Lưu Trường không hỏi chủ ý này của ai, hỏi: "Ngươi đuổi Vương Cao về Trường An là sao?"

"A phụ, đó là vì vỗ về bách tính đương địa, Vương Cao không ra sao cả, học vấn ông ta rất cao, nhưng không hợp với nước Hạ, ông ta ở nước Hạ chỉ gây mâu thuẫn. Xin a phụ sau này chú ý, loại người chỉ biết nói mồm ấy đừng đưa tới nước Hạ con, đưa tới nước Đại ấy."

Lưu Trường không gặp hắn quá lâu, nếu không sợ sẽ đánh hắn, phất tay để thằng nhãi ngứa mắt đó đi gặp a mẫu, các huynh đệ, trọng phụ, cùng các do tử.

Lưu Trường vẫn đang đợi ai đó.

Ba ngày sau, người Lưu Trường chờ đợi rốt cuộc xuất hiện ngoài thành Trường An.

Lần này đích thân Lưu Trường ra nghênh đón, y đứng bên đường, nóng lòng nhón chân nhìn xa.

Rốt cuộc đằng xa xuất hiện một cỗ xe ngựa, trước sau đều có kỵ sĩ.

Xa phu nhìn thấy hoàng đế vội dừng lại, tiếp đó có người trong xe chui ra.

Người này vóc dáng hết sức hùng tráng, hông to một cách khoa trương, để râu che hết cả gương mặt, đôi mắt sáng sắc bén, người bên cạnh hắn đều như gà con yếu ớt.

Lưu Trường cười to đi nhanh tới, người kia cũng thế, hai tráng hán ôm chặt lấy nhau, vỗ lưng rầm rầm.

Người quanh đó kinh khiếp, nắm đấm kia mà đấm lên người mình có thể đấm gãy xương.

"Kháng! Rốt cuộc ngươi đã về rồi!"

Người này chính là Bình Uy tướng quân, Vũ Dương hầu Phàn Kháng.

Thái hậu qua đời, Phàn Kháng là người thân quan hệ gần gũi tất nhiêu phải về.

Phàn Kháng đã ở đảo Oa rất nhiều năm rồi, đây mới là lần đầu về Trường An, nhìn hảo huynh đệ lâu rồi không gặp, nước mắt ngắn dài.

Lưu Trường nhìn hắn, nắm vai hắn.

"Tốt, rất tốt, cuối cùng cũng có khí chất của Vũ Dương hầu rồi, không thẹn là nhi tử của vũ hầu!" Lưu Trường lại đấm ngực hắn mấy cái:

Phàn Kháng lau nước mắt: "Bệ hạ, thần cứ ngỡ là đời này không gặp được bệ hạ nữa, thần ở phía kia một mình ... Đã rất lâu, rất lâu rồi ..."

"Chớ nói thế, lần này người về, trẫm không để ngươi đi nữa, đám người Oa kia giao cho người khác là được ... Còn về ngươi, tiếp theo cùng trẫm xuất chinh, trẫm đang cần loại mãnh tướng như ngươi phụ trách hậu cần."

"Hả, hậu cần?"

"Đi nào, trẫm đưa ngươi đi bái tế a mẫu, đi thăm di mẫu ... Ngươi ở Trường An nghỉ ngơi một thời gian, sau đó trẫm dẫn ngươi đi tìm Hạ Hầu Táo, từ đó xuất chinh An Tức ..."

Bình Luận (0)
Comment