"Hảo huynh đệ, tới thật đúng lúc, ta sắp đại hôn rồi! Vừa vặn dự tiệc đó
"Lưu Trường nói lớn, vài quần hiền đi theo y ngớ người, hảo huynh đệ của đại vương không phải ở nước Đường sao? Làm sao Nguyệt Thị vương cũng thành hảo huynh đệ rồi?Bình tâm mà luận, vóc dáng vị Nguyệt Thị vương này chẳng phải cao lớn, với người Nguyệt thị mà nói là thấp rồi, tuổi cũng lớn, đại khái nhiều tuổi hơn cả Quý Bố, đôi mắt hung hãn, người bình thường không dám nhìn ông ta
Lưu Trường lại chẳng ngại, trực tiếp khoác vai ông ta nói cười vui vẻ
Ông ta cũng chẳng thấy hành vi của Lưu Trường là vô lễ, hoặc là nói lễ nghi của họ không giống với lễ nghi Hoa Hạ
Nguyệt Thị vương ngạc nhiên:" Ta nghe nói đại vương tuổi chưa lớn, sao vội thành gia thất thế?""Ha ha, cái này ngươi không hiểu, có người tuy nhiều tuổi, nhưng chẳng có bản lĩnh gì, thành gia ba bốn năm không có thu hoạch
Có người tuổi chưa nhiều lại thừa sức thành gia thất, đừng nói một thê tử, mười thê tử không là gì
"Nguyệt Thị Vương cười ha hả, tiếp tục cùng Lưu Trường uống rượu:" Nghe nói Mạo Đốn tới nghị hòa, đại vương viết một phong thư, làm hắn tức tới thiều chút nữa sinh bệnh?""Mạo Đốn sở dĩ dám hoành hành, chẳng qua là vì ta còn nhỏ, nếu ta lớn thêm vài tuổi, quay về nước Đường, ta nhất định bắt sống Mạo Đốn, chơi chết hắn
"Nói tới Mạo Đốn, đại đa số người Nguyệt Thị đều sợ hãi, mặt đầy vẻ bất an, bọn họ thực sự bị Mạo Đốn đánh cho sinh ám ảnh tâm lý rồi
Nguyệt Thị vương không sợ, ông ta nghiến răng ken két:" Nguyện cùng đại vương chơi chết, còn cả nhi tử của hắn nữa, tuyệt đối không thể bỏ qua
"Nguyệt Thị vương phái ra hai nhi tử ưu tú nhất ra nghênh chiến với Mạo Đốn, Mạo Đốn không thèm đánh cùng họ, cũng phái nhi tử của mình ra, đồng thời phái quân cùng quy mô
Kết quả hai đứa con của Nguyệt Thị vương bị nhi tử của Mạo Đốn chém đầu treo lên cờ, đây là nỗi đau lớn nhất của ông ta
Lưu Trường ăn thịt từng tảng từng tảng một, sức ăn kinh người làm người Nguyệt Thị liên tục quay đầu nhìn
Thời đại đó, người ăn nhiều không bị chửi mắng, ngược lại còn là thủ đoạn các võ tướng chứng minh sự võ dũng của mình
Lưu Trường cầm nguyên cái đùi dê, thoáng cái đã ăn hết sạch
Nguyệt Thị vương cũng thi thoảng phải nhìn y, đám tướng lĩnh phía sau càng nhìn không chớm mắt
Lưu Trường đang ăn thì thấy không khí yên ắng hẳn, lau miệng nhìn quanh, ngạc nhiên hỏi:" Sao mọi người không ăn? Nào, nào ăn đi!"Rắc!Lưu Trường bẻ khúc xương trong tay làm đôi dễ như không, đưa cho Nguyệt Thị vương làm ông ta cười lúng túng cầm đùi dê lên
Lưu Trường tiếp tục ăn ngấu ăn nghiến, người Nguyệt Thị thấy y vẫn còn ăn tợn như vậy thì nuốt nước bọt, khi Lưu Trường ngẩng đầu lên nhìn, bọn họ vội vàng cười đáp lại
"Oa
Ăn nó rồi
Hả? Sao mọi người không ăn, ăn đi chứ?"Ăn no lại uống, Nguyệt Thị vương bảo các dũng sĩ của mình múa đao cho Đường vương xem
Lưu Trường lấy tinh thần xem, bọn họ múa đao không giống nhà mình múa kiếm, bọn họ nhiều người cùng mua, một tay cầm đao, một tay cầm thuẫn nhỏ đơn giản, không ngừng đánh vào thuẫn bài của nhau, nhảy lên, lại lấy đao chạm nhau
Lưu Trường thích lắm, lần đầu tiên được xem người Nguyệt Thị múa đao
Uống hơi say rồi, Lưu Trường cũng đứng lên, lấy đao thuẫn của một người tham dự vào, cùng nhảy múa cùng họ trông cũng giống lắm, mặt chẳng hề sợ hãi, nhảy còn hăng hơn người Nguyệt Thị, khi thế mười phần
Rất nhanh y hòa cùng vào người Nguyệt Thị
Thúc Tôn Thông chỉ biết đứng nhìn, vốn ông ta mới là đại thần phụ trách nghênh tiếp, giờ ông ta biến thành thừa thãi rồi
Đường vương tiếp xúc với đám man di quá tốt, ở đây làm gì có Đường vương và người Nguyệt Thị chứ, chỉ có yến hội của một đám man di
Không chỉ Đường vương, còn có mấy xá nhân và đám hảo hữu đi cùng đều thế hết, chỉ có ngôn ngữ không thông thuộc, nên phải lấy tay biểu đạt ý tứ của mình
Chỉ có Giả Nghị đứng bên Thúc Tôn Thông, không biết phải làm sao
Đường vương uống tới hứng khởi, lớn giọng hát vang, may là người Nguyệt Thị chẳng nghe ra y hát hay hay dở, cho rằng Đại Hán đều hát như vậy, còn học theo
Thế là hiện trường liền biến thành lò mổ
Lưu Trường nắm tay Nguyệt Thị vương không buông, bốc phét luôn mồm, ông ta bất lực nhìn tên say này
"Đại vương, trời tối rồi, phải chăng nên về nghỉ ngơi?""Trời tối rồi à? Dễ thôi người đâu? Đốt lửa, tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục múa
""Đại vương, không thể uống nữa, uống không được
""Đi nào, đi nào, chúng ta ra kia đái bãi, về lại tiếp tục uống
""Đại vương, người kia là mã nô của ta, xá nhân của ngài sao có thể nhảy múa với hắn?""Mặc kệ hắn, Nguyệt Thị ngươi cũng có nhiều quy củ như vậy à? Thích thì múa là được rồi!"Trước mặt Lưu Trường, Nguyệt Thị vương biến thành quân tử hiểu lễ nghĩa
Cách đó không xa, Thúc Tôn Thông nhìn Lưu Trường đang trêu ghẹo mỹ tỳ Nguyệt Thị rót rượu cho mình thì cúi đầu xem râu
Đại vương đúng là dùng sức một người kéo tụt văn minh Hoa Hạ, còn chẳng bằng người ta
Lưu Trường chơi điên suốt đêm, tới chiều hôm sau mới tỉnh
Sắp tối, mọi người lần lượt đứng dậy, Nguyệt Thị vương nhìn sắc chơi, bất lực nói:" Đại vương xem ra ngày mai chúng ta mới lên đường được
"Lưu Trường mừng lắm:" Vậy càng tốt, tối nay tiếp tục bày tiệc
"Nguyệt Thị vương đổ mồ hôi hò hét đội ngũ, đổi ý ngay lập tức:" Lên đường, lên đường!"Đoàn người bọn họ tiếp tục đi về phía Trường An, Lưu Trường và Nguyệt Thị vương cưỡi ngựa sóng vai đi cùng nhau
Lúc này Lưu Trường mới nói về chuyện bố trí người Nguyệt Thị:" Ta có thể phân ra vài quận, để các ngươi bố trí, chuyên môn xây thành trì cho các người
À, các ngươi nên học ít nông canh, ở nơi này không thể liên tục di cư như trên thảo nguyên
Canh tác không phải chuyện khó
""Đại vương, ta sợ là một khi định cư rồi, các dũng sĩ sẽ không còn đấu chí thu phục đất cũ nữa
""Ha ha ha, yên tâm đi, đợi ngươi tới nước Đường sẽ hiểu, người Đường dứt khoát không mất đi đấu chí
"Nguyệt Thị vương do dự:" Đại vương, trước đó Mạo Đốn từng phái người tới khuyên, nói bảo ta quy thuận Hung Nô, hắn phong ta làm vương, tiếp tục thống soái bộ tộc, đồng thời đảm bảo an toàn cho Nguyệt Thị
Người Nguyệt Thị không phải đoàn kết một lòng, dưới tay ta có rất nhiều bộ tộc, trong đó có người thấy nên quy thuận Hung Nô
Đại vương nhiều lần mời mà ta chưa tới, là vì suy nghĩ trong bộ tộc không thống nhất
"Nguyệt Thị cũng giống với Hung Nô, là sự liên hợp của nhiều bộ tốc, có điều vì văn hóa tương đồng, nên lực ngưng tụ mạnh hơn Hung Nô
Dù sao Hung Nô là nhiều bộ lạc văn hóa khác nhau liên hợp thành
Lưu Trường tò mò hỏi:" Vậy vì sao không giết chúng?"Nguyệt Thị vương cả kinh lắc đầu:" Không được, nếu không lòng người ly tán, trong nhà đánh nhau
"Lưu Trường ngẫm nghĩ:" Vậy có bao nhiêu người ủng hộ ngươi?""Có bốn năm bộ lạc, các bộ lạc khác cho rằng ta vì thù riêng mà không quy thuận Mạo Đốn, bọn họ đâu có biết, Mạo Đốn là thứ không có tín nghĩa
Trước đó hắn thu phục các bộ lạc cũng dùng cớ này, chỉ là sau khi thu phục, liền xua họ đi trước làm sĩ tốt, không ngừng tiêu hao thực lực họ
Những năm qua tác chiến với Đường đa phần là những người không phải Hung Nô
"Bảo sao Mạo Đốn chẳng biết xót, cứ đánh không được là vứt sĩ tốt chạy luôn
"Ta mông muốn không nhiều, chỉ cần đại vương tương trợ, để Nguyệt Thị tiếp tục tồn tại, không bị thôn tín là được
"Lưu Trường vỗ ngực:" Hảo huynh đệ cứ yên tâm, Lưu Trường ta không phải hạng Mạo Đốn, huynh trưởng ta càng là quân chủ nhân từ, luận đạo đức, Mạo Đốn lau giày cho huynh trưởng ta cũng không xứng
""Về phần vấn đề bộ tộc, ngươi cũng không phải lo, ta giải quyết giúp ngươi, ta từ nhỏ đọc sách, ở trong nước theo các đại hiền học tri thức nhiều học phái
Trước đó không lâu còn ra sách, thiên hạ đều biết hiền danh, chuyện này ngươi cứ yên tâm giao cho ta là được rồi
"Nguyệt Thị vương nhìn thiếu niên anh hùng này, cảm khái:" Đại vương văn võ song toàn, làm người ta kính phục
""Ha ha ha, quả nhân nào chỉ văn võ song toàn, quả nhân ở phương diện nào cũng lợi hại nhất!""Đúng, đúng, đại vương thần vũ
"Nguyệt Thị vương nói thế chứ lòng nghĩ, mưu thần của mình nói người Hán khiêm nhường sao? Sao chẳng nhìn ra chút nào thế?