Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 293 - Chương 293: Không Phải Đại Hiền

Chương 293: Không phải đại hiền

Lưu Trường phồng má, mặt rất ủy khuất

"A mẫu không thương con

""Đúng, hôm nay con mới biết à?" Lữ hậu ghét bỏ nói:Lưu Trường vẫn nhìn bà chằm chằm, trề môi ra

Lữ hậu thở dài phất tay, Lưu Trường bấy giờ mới cười hì hì, nghiêng người nằm trong lòng a mẫu

Lữ hậu thấy thằng nhãi này hơi nặng, đành đưa tay ra xoa lưng y, mắng:" Con lớn thế này rồi còn muốn ta xoa lưng, tay ta không với tới nữa

""Con mặc kệ, dù tương lai sáu mươi rồi, a mẫu vẫn phải xoa lưng cho con

""Sao không để Tào Xu làm cho

""Khụ, khụ, a mẫu nói gì thế? Giữa mẹ con có vài lời không thể nói

"Chát !Lữ hậu đánh lên đầu Lưu Trường:" Con cũng biết thẹn à?""A mẫu, theo con tới nước Đường đi

"Tay Lữ hậu run lên:" Bị con làm tức giận mười mấy năm rồi, con còn muốn ta tức giận bao nhiêu năm nữa? Con không ở đây ta mời có thể thanh nhàn một chút

""A mẫu, đôi khi con thực sự rất muốn tới nước Đường, con muốn gây dựng sự nghiệp, muốn lên thảo nguyên tỷ thí với Mạo Đốn

Muốn tự do tự tại phóng ngựa ở Thái Nguyên

" Ánh mắt Lưu Trường chứa đầy khao khát:" Con muốn làm chiến xa tốt nhất, tự mình đi cướp dê của Hung Nô, đốt cờ chúng làm dê nướng

Con muốn cai trị thật tốt Đại Đường, để bách tính đều cảm kích con

""Con muốn tất cả mọi người đều kính trọng con, tất cả hảo hữu tụ tập bên cạnh, suốt ngày mở tiệc, uống say rồi đi giết địch, giết xong lại về ăn thịt uống rượu

""Con muốn cưới tất cả những nữ tử xinh đẹp, sinh ra đám nhi tử khỏe mạnh, dẫn chúng đi chơi

"Nghe nhi tử kể mộng tưởng làm người ta đau dầu, Lữ hậu lại không hề giận:" Vậy con đi đi, nhớ tương lai đoạt được vương kỳ Hung Nô đưa tới Trường An, ta sẽ bày trước Tiêu Phòng Điện

""Nhưng con không nỡ xa a mẫu, cho dù con làm thành những chuyện đó mà không có a mẫu nghe con khoe khoang thì còn ý nghĩa gì nữa?" Lưu Trường ngáp dài: "Tốt nhất a mẫu theo con tới nước Đường, tới khi đó chuyện trong nước giao a mẫu lo liệu, chuyện chinh chiến con làm, mẹ con ta đồng lòng

"Nói mãi nói mãi, giọng Lưu Trường càng lúc càng nhỏ, chẳng bao lâu đã ngủ say, khẽ ngáy đều

Lữ hậu cúi đầu nhìn nhi tử , vẻ mặt cô đơn, lại cầm thẻ trúc lên tiếp tục xem

Nếu theo Lưu Trường đi tức là hoàn toàn giao ra đại quyền

Cho dù giao đại quyền cho hoàng đế chăng nữa, thái hậu sao có thể ở cùng phiên vương, khác gì để thiên tử mang tiếng bất hiếu, như thế Lưu Doanh phải tả tội với cả thiên hạ

Nhưng với tính của Lưu Trường thì có thể ở lại Trường An bao lâu

Lữ hậu không khỏi suy tư

Khi Lưu Trường thức dậy thì Lữ hậu vẫn đang đọc tấu biểu, y dụi mắt:" A mẫu, cùng ăn cơm không?""Ta còn chưa đói, con ăn trước đi

""Vâng!"Lưu Trường rời Tiêu Phòng Điện đi về Hậu Đức Điện của mình, vừa ra ngoài thì nhìn thấy một lão đầu chống quải trượng đi về phía mình

Lưu Trường chủ đồng nhường đường, để ông ta đi trước, khi Lưu Bang còn từng nhiều lần dặn y, người già trẻ nhỏ người tàn tật không được ức hiếp

Lưu Trường luôn nhớ lời a phụ, bình thường nếu không chủ động trêu chọc y, y rất khách khí với lão nhân

Thấy Lưu Trường nhường đường, lão nhân dừng lại, bái y một cái, Lưu Trường đáp lễ

Thấy lão nhân đi vào Tiêu Phòng Điện, Lưu Trường tỏ mò, không biết người này là ai, nhưng ông ta không ỷ già lên mặt, còn rất khách khí với mình, con người không tệ, không như đám lão thần trên triều

Năm xưa vị Đới hầu, tuổi không nhỏ, khi Lưu Trường tới chất vấn, ông ta cậy già sỉ nhục y

Kết quả Lưu Trường tóm râu ông ta lôi ra tiền viện, đánh đập một trận

Ở Đại Hán, không tôn trọng người già là tội danh vô cùng nghiêm trọng, gần như có thể thân bại danh liệt

Có điều với Đường vương thì chẳng là cái gì, từ lâu rồi bốn chữ thân bại danh liệt không đủ hình dung y nữa

Vị này khi uống say tới miếu Cao hoàng đế khóc lóc kể lể, bị quan lại ngăn cản còn đánh cả quan lại, ở trước mặt tội bất hiếu, tội không tôn trọng người già có là gì đâu

Sau khi Cao hoàng đế qua đời, thiên tử mỗi tháng đều tới tế tự, vì Đại Hán có quy định nghiêm ngặt về thời gian tế tự

Vị này thì khác, lúc nhớ thì đi ba bốn ngày liền, không nhớ thì mấy tháng liền không đi

Lưu Trường về tới Hậu Đức Điện thì Trương Khanh đang dẫn người dọn đồ cho y

Không phải là Lưu Trường chuẩn bị đi đâu mà Lưu Trường trời sinh có thuộc tính phá nhà, y ở Hậu Đức Điện ba ngày thôi mà nơi này biến luôn thành đống rác

Thái hậu thậm chí còn phái thêm vài người tới giúp y thu dọn

Lưu Trường vào điện, cởi áo thuận tay néo luôn sang bên, ngồi xuống giường gọi Trương Khanh mang đồ ăn lên

"Đại vương, hôm nay có đại hiền tới, nên chuẩn bị lễ

"Trương Khanh ở trong hoàng cung quen biết rất rộng, có tin tức gì là hắn luôn biết đầu tiên rồi thông báo cho Lưu Trường

Nghe câu này Lưu Trường nhớ ngay tới vị lão nhân vừa đi lướt qua kia, hỏi:" Đại hiền nào?""Người này là Phù Khâu Bá, là đại nho, nghiên cứu Thi, trước kia ở Sở từng làm thầy Sở vương, sau đi du lịch các nơi được thái hậu hiệu triệu tới Trường An

"Nghiên cứu Thi, Thi có gì mà nghiên cứu, vô tác dụng

" Lưu Trường rất xem thường:Trương Khanh mỉm cười:" Không học Thi, không biết nói, Nho gia nghiên cứu Thi không phải làm thơ, mà để dùng cho quốc sự

""Biết rồi, biết rồi, cơm đâu? Sao còn chưa đưa lên?"Khi Lưu Trường rời hoàng cung thì các xá nhân đã đợi sẵn, Loan Bố và Giả Nhị trông có vẻ kích động lắm, vội đi tới:" Đại vương đã gặp Phù Khâu công chưa?""Gặp rồi nhưng không nói gì cả

" Lưu Trường ngạc nhiên:" Người này danh tiếng lớn thế à?""Phù Khâu công chính là đại nho vang danh tiên hạ, cả Thúc Tôn công cũng không so được

""Ồ, vậy so với sư phụ ta thì sao?"Loan Bố không đáp, Giả Nghị thẳng tính nói luôn:" Thầy chúng ta không câu nệ lễ tiết nên thanh danh không bằng

"Trương Bất Nghi còn thẳng hơn:" Đại vương, thần đi chuẩn bị thừng nhé

""Trương Bất Nghi, ngươi muốn làm gì? Phù Khâu công gần trăm tuổi rồi, sao ngươi dám vô lễ?" Triệu Bình mắng:"Ta không có ý gì cả, chỉ muốn bắt một con dê tặng vị đại hiền này

Đại vương nói đi, vì này có đủ hiền năng không?" Trương Bất Nghi nhìn Lưu Trường chăm chú đợi y hạ lệnh:Quý Bố lúc này mới thong thả nói:" Thái hậu đích thân triệu kiến người này, nhất định là có chuyện

"Thái hậu xá nhân nói rõ rồi, thái hậu cần dùng người này, các ngươi không đụng vào được

Giả Nghị cũng nói:" Đại vương, Phù Khâu công là người chính trực, bác học, đi khắp nơi dạy dỗ đệ tử, hữu giáo vô loại, ngay cả sư phụ chúng ta cũng vô cùng kính trọng

Ông ấy từng theo Tuân Tử cầu học, là đại hiền thực sự, khác với quần hiền của đại vương, không được vô lễ

"Lưu Trường sáng mắt:" Hả, đại hiền thực sự

"Giả Nghị định nói, Loan Bố bóp tay hắn chen vào:" Đại vương, không phải đại hiền đâu, chỉ là người làm thơ, chẳng biết gì hết, chẳng tác dụng gì

"Giả Nghị phẫn nộ, đang định chất vấn, Loan Bố ra hiệu cho hắn im lặng

"Chỉ biết làm thơ thì thôi vậy, tới phủ sư phụ

"Lưu Trường nhảy lên xe ngựa, Trương Bất Nghi đánh xe, mọi người cùng xuất phát, Loan Bố và Giả Nghị đi cuối cùng

Giả Nghị không vui chất vấn:" Vì sao lại bất kính với Phù Khâu công?""Trước kia Lưu hầu tới Trường An, đại vương thiếu chút nữa bắt cóc ông ta về nước Đường

Ngươi theo đại vương còn ít, ngươi không hiểu

Với tuổi tác của Phù Khâu công mà bị đại vương bắt đi, há chẳng phải là chuyện lớn à?"Giả Nghị há hốc mồm:" Sao đại vương có thể làm ra chuyện như thế?"Loan Bố hỏi lại:" Vậy ngươi nói cho ta biết, có chuyện gì đại vương không làm ra được

”Giả Nghị ngậm mồm

Hai vị nho giả trao đổi ý kiến, quyết định thống nhất lời nói, tuyệt đối không thể để đại vương thấy đây là hiền tài, vị Phù Khâu công này tuổi rất cao, cao hơn Trương Thương, nếu Lưu Trường vô lễ với ông ấy, sẽ là đắc tội với cả nho gia

Bình Luận (0)
Comment