Quần hiền đều tới, lớn bé tụ tập
Lưu Trường nhìn quanh cả đám, trầm ngâm chốc lát nói:" Lộc, Kháng, Táo, Tha Chi
Bốn người các ngươi đi cùng quả nhân
"Bốn người được điểm danh vô cùng vui sướng, vội vàng đồng ý, còn những người khác thì không vui, Chu Á Phu lập tức đứng dậy:" Đại vương, vì sao lại thiên vị như thế, bọn họ được đi mà bọn thần lại không?"Lưu Trường vẫy tay:" Nào, nào, ngươi lại đây
"Chu Á Phu hồ nghi đi tới:" Đại vương có đánh thần, thần cũng phải đi cùng
"Lưu Trường đứng dậy trước mặt hắn, đầu cúi xuống, chỉ ngực mình hỏi:" Đã biết vì sao không cho ngươi đi chưa?"Lữ Lộc cười lớn:" Đợi ngươi cao thêm chút nữa hẵng đi nhé!"Chu Á Phu mặt đỏ bừng:" Ta tuy không cao, cũng không phải ngươi có thể địch được
"Lưu Trường nghiêm túc nói:" Những người khác còn quá nhỏ, lần này tới nước Ngô phải đi một quãng đường xa, trên đường xảy ra chuyện gì, ta không chiếu cố được cho các ngươi
Đợi các ngươi lớn thêm vài tuổi sẽ đưa các ngươi đi
"Trần Mãi hỏi:" Đại vương, bọn chúng còn nhỏ, còn thần vì sao không được
""Ngươi và Tiêu Diên không nhỏ, nhưng các ngươi quá yếu, sắp mùa đông rồi, sao các ngươi chịu nổi chứ? Huống hồ ngươi đi, ta không yên tâm về chúng, cần ngươi tọa trấn, giúp ta trông coi
"Trần Mãi thở dài:" Nếu thần không đi, há chẳng phải bên cạnh đại vương chẳng có lấy một mưu thần nào
"Hạ Hầu Táo kích động nói:" Ngươi không cần lo, còn ta đây
"Trần Mãi nhìn hắn, lần nữa lắc đầu
Hạ Hầu Táo và Tiêu Diên được quần hiền công nhận là Quản Trọng Nhạc Nghị, Tiêu Diên luôn phản ứng chậm chạp, không theo kịp người ta, Hạ Hầu Táo không có nhiều vấn đề như thế, hắn chỉ đơn thuần là thằng ngốc thôi
Hạ Hầu Anh vì đứa nhi tử này mà mời không biết bao nhiêu danh sư, không ai kiên trì được một tháng
Lưu Trường không muốn học, bất kính với lão sư nên người ta chạy, Hạ Hầu Táo học không nổi
Biết Phù Khâu Bá tới Trường An, Hạ Hầu Anh còn sai người đưa Hạ Hầu Táo tới, dọc đường đi còn dặn hắn phải trả lời người ta ra sao?Phù Khâu Bá mới đầu không từ chối, cười khà khà hỏi hắn đọc qua sách nào rồi
Hạ Hầu Táo nhớ tới lời a phụ căn dặn, lớn tiếng đáp :" Luận Kinh! Đạo Đức Tử!"Phù Khâu Bá tiễn khách luôn
Có điều hắn cũng không phải là vô tích sự, thân thể tráng kiện, nếu hung lên thì Chu Thắng Chi cũng không đánh nổi
Đương nhiên Lưu Trường ở cấp bậc hoàn toàn khác thì không tính
Lưu Trường nhìn bọn họ, chân thành nói:" Đại trượng phu sống trên đời, phải lập công danh bất thế, ta nguyện dẫn các ngươi đi lập sự nghiệp, không uổng thân nam nhi!""Ta đi rồi, các ngươi phải chăm đọc sách, thao luyện cung mã, không được lơ là
""Vâng!" Từ trình độ nào đó mà nói, lời của Lưu Trường còn hữu dụng hơn lời a phụ của bọn chúng:"Mười năm sau, những người ngồi đây đều phải là hầu gia tôn quý
" Lưu Trường giơ chén rượu nói lớn:" Uống!""Uống!!!" Quần hiền đồng thanh hô to
Sau khi tụ họp quần hiền, Lưu Trường đi gặp Tào Xu
"Xu à, lần này ta đi, khả năng phải tốn thời gian rất dài, có điều nàng đừng lo, ta đã an bài xong rồi, ta để lại thân binh bảo vệ nàng, làm xong việc một cái là ta về ngay
"Tào Xu nhìn Lưu Trường nằm trong lòng mình, thần sắc nghiêm túc:" Đại vương phải làm đại sự, sao lại ở chỗ thiếp lâu như thế? Đại thần của chàng chẳng lẽ không có người nhà sao, chàng bảo họ đợi ở ngoài, bảo họ bận rộn vương sự, để bản thân đi gặp thiếp, làm chuyện riêng của mình, đây là đạo lý gì?"Lưu Trường kêu lên:" Ta tới gặp nàng, sao nàng lại đuổi ta đi?""Đại vương, quốc sự quan trọng nhất mới tới gia sự, xin đại vương đừng lo cho thiếp, cứ làm việc của mình, thiếp đợi đại vương khải hoàn
"Vẻ mặt Lưu Trường cũng trở nên nghiêm túc, đứng dậy nói:" Được!""Nam Việt không tôn trọng thiên tử, thường phái tặc khấu tới cướp hành thương và bách tính, làm vùng Sở Ngô bất an, vì kháng cự Nam Việt, phải chú trọng binh mã, hoang phế canh tác, tới nay vẫn cần triều đình cứu tế
Lần này ta đi là để trừ bỏ đại họa cho bách tính nước nam
"Tào Xu lấy một cái túi ra đưa Lưu Trường:" Có vật này như có thiếp ở bên, nguyện chàng dọc đường không tai không nạn, cầm thú tránh xa, tai họa không tới
"Lưu Trường cười to ôm Tào Xu vào lòng:" Ha ha ha, nơi nào Lưu Trường ta đi qua, tất cả tai họa đều phải tránh đường
"Lần này Lưu Trường không đi một mình, mà do một viên đại thần đi cùng
Khi Lưu Trường sắp lên đường vị đại thần này mới tới, tuổi ông ta không nhỏ, tóc đã xám bạc, nhưng thân thể còn cường tráng, ông ta luôn nhíu mày, sắc mặt khó coi, tới mà không bái kiến Lưu Trường
Lưu Trường chưa từng thấy người này, thấy ông ta kiêu ngạo, coi thường mình thì không vui cho lắm, lên ngựa quát:" Ngươi tới đây dắt ngựa cho ta
"Người này vẫn nghiêm mặt, đi tới bên Lưu Trường, nhận lấy dây cương dắt ngựa
Điều này làm Lưu Trường ngạc nhiên, cười nhạo:" Nếu ngươi không dám kháng lệnh vậy thì cần gì phải làm ra vẻ cương chính
""Làm thần tử, phải phụng lệnh quân vương, thần không thích đại vương, nhưng không kháng lệnh
" Người kia bình tĩnh đáp:"Ồ, con người ngươi coi như không phải giả dối, cũng được, lên xe đi
"Người kia lên xe rồi, Lưu Trường thúc ngựa đi bên, tò mò hỏi:" Vì sao ngươi không thích quả nhân?"Người kia kiêu ngạo nói:" Thương Thang và Chu Vũ dùng cả văn võ, cho nên quốc vận lâu dài
Ngô vương Phù Sai chỉ chăm võ sự, vì thế mà diệt vong, Tần chỉ biết nghiêm hình rốt cuộc vong quốc
Nay đại vương trị quốc, thiếp lập quân thường trực, tạo nhiều khí giới, coi khinh chuyện khác, dùng sách lược của Tần, lấy canh chiến làm gốc
""Thần bất tài, cũng bị Tần luật gây hại, vì thế theo Cao hoàng đế diệt trừ Bạo Tần, nay sao có thể thích Tần vương?"Lưu Trường cười lớn:" Ngươi thấy quả nhân có thể so với Tần vương không?"Người kia cũng cười:" Tần vương tuy bạo ngược, nhưng có đại công, đại vương công không như Tần vương, tội thì quá
""Ngươi nói thế không sợ ta giết ngươi à?""Nếu đại vương giết thần, vậy đâu chỉ không bằng Tần vương, có lẽ còn đuổi kịp Kiệt Trụ
"Lưu Trường lần nữa cười lớn, hoàn toàn không để ý người này trào phúng
Trương Bất Nghi cười lạnh:" Đại trương phu sinh không thể ăn trong ngũ đỉnh, chết cũng phải nấu trong ngũ đỉnh! Đại vương văn trị võ công, tựa có hậu nhân bình xét
Còn ngươi, loại tiểu nhân hèn nhát, mặt mũi nào trào phúng chủ ta, tuổi ngươi cao, đường xa vất vả, cẩn thận chết bất ngờ
""Đại vương
" Loan Bố lên tiếng, thần sắc bất an:Lưu Trường cười:" Là Nho gia các ngươi chứ gì?"Người kia không cảm kích, trừng mắt với Loan Bố, quay đầu đi, nhắm mắt dưỡng thần
Giả Nghị thúc ngựa tới, đến bên Lưu Trường, ý bảo y đi tới trước một chút, sau đó mới nói nhỏ:" Đại vương, người này là Giả Nghị, bậc đại nho bác học, khẩu tài kiệt xuất, năm xưa theo Cao hoàng đế, thường đi sứ các lộ chư hầu, thuyết phục họ quy thuận, lập được đại công
""Năm xưa Triệu Cao giết Tần Nhị Thế, phái người tới gặp Cao hoàng đế, muốn ký minh ước phân chia Quan Trung, Cao hoàng đế phái Ly Sinh và Lục Giả đi du thuyết
Lục Giả dùng lợi ích dụ dỗ tướng lĩnh quân Tần, thừa cơ công phá Vũ quan
Sau lại đi sứ Nam Việt, Triệu Đà rất tôn kính ông ấy, nguyện quy phụ
""Ông ấy tinh thông đạo trị quốc, từng dâng sách cho Cao hoàng đế, Cao hoàng đế gọi là tân ngữ
"Lưu Trường kinh ngạc:" Người này nổi tiếng thế, vì sao ta chưa từng gặp
""Sau khi Cao hoàng đế giá băng, ông ta liền nói bệnh từ quan
""À, hiểu rồi, người này không dám phản kháng a mẫu, bị ép tới Nam Việt, trong lòng oán hận, nên đối xử với ta như thế
"Giả Nghị vội vàng nói:" Đại vương, người này có hiền tài, thái hậu cũng rất coi trọng, xin đại vương đừng làm khó ông ấy, để ông ấy hoàn thành sứ mệnh của mình
"" Quả nhân biết rồi! Nho gia các ngươi đúng là lắm chuyện!"" Ặc
Đại vương chẳng phải cũng là
""Người được a mẫu phái đi theo ta thì phải có bản lĩnh rồi, yên tâm, ta không làm hỏng chuyện của ông ta
" Lưu Trường xoa cằm nói