Khi bọn họ xuất phát ở Trường An chính là lúc lạnh nhất, đi không lâu thì tuyết phủ trắng phau, may mà đội ngũ không có người già yếu, Triệu Bình cũng ở lại Trường An rồi, còn lại toàn là người tráng kiện nên không phải sợ
Đám Lư Tha Chi thấy tuyết lớn lại còn mừng, nếu không phải vì vội đi đường thì bọn họ còn xuống đánh trận tuyết rồi
Huyện thành bọn họ đi qua, không huyện lệnh nào dám không tới bái kiến Lưu Trường
Có thể thấy Lưu Trường rất có uy, quan lại vô cùng khách khí, cúi đầu không dám nói nhiều
Ngồi trong phòng, Lưu Trường thổi phù phù, nóng lòng lấy thịt sôi sùng sục trong nồi muốn ăn, không sợ bị bỏng
Là đại thần đi cùng, Lục Giả tất nhiên cũng ở đây, nhưng ông ta ăn nho nhã hơn nhiều, thong thả chậm rãi
Lưu Trường vừa nhai vừa lúng búng nói:" Trời băng giá như thế, ngươi có đi được không?""Năm xưa thần vì Cao hoàng đế đi sứ các nước, ngay binh đao còn không sợ, sao lại sợ gió lạnh cho được
""Đi tới phía nam sẽ ấm hơn, phương nam không có tuyết
"Giả Nghị không đáp
Lưu Trường ăn thêm vài miếng lại hỏi:" Lần này ngươi theo ta tới Nam Việt, thái hậu dặn dò ngươi cái gì?""Thái hậu muốn thần tra rõ hư thực Nam Việt, tra tình hình Triệu Đà
""Ngươi hiểu Triệu Đà lắm à?""Từng gặp, cũng có thể coi là bằng hữu
""Trong ông ta thế nào?"Lục Giả nhìn Lưu Trường nói:" Xấu xí vô cùng
"Lưu Trường nghe vậy thì cười to:" Không có uy nghi, sao có thể làm vương? Ha ha, Lục công này, nếu lần này bình định được Nam Việt, ngươi cũng tính là lập công lớn đấy, có hoài bão gì không?""Thần ngu độn, không có chí lớn, chỉ muốn về nhà, an hưởng tuổi già
""Ài, ta thấy ngươi khỏe mạnh lắm, sao lại muốn về quê, có muốn tới nước Đường ta làm tướng không?""Chưa từng nghĩ tới
""Chắc ngươi chưa biết, bổng lộc ở nước Đường cực cao, hiền tài tới nước Đường không lo ăn uống, phủ đệ ai nấy xa hoa
""Trước kia thần tới Nam Việt, Nam Việt vương từng tặng không ít lễ vật, cho tới nay vẫn đủ dùng
""Ồ, tới Đường còn có cơ hội phong hầu
""Thần không hiểu chiến sự, không quân công không được phong hầu
""Ngươi luôn mồm nói chính sách nước Đường không đúng, vì sao không tới thay đổi, đó chẳng phải là cách làm của quân tử sao?""Người ti tiện không dám xưng quân tử
"Lưu Trường ngạc nhiên mất một lúc rồi giật đầu:" Được, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy, quả nhân không ép
""Đa tạ đại vương
"Hôm sau bọn họ lần nữa lên đường, Lưu Trường đã một lần tới phương nam rồi, bởi thế lần này không còn tò mò như lần trước nữa
Chỉ là bốn tên đi theo thì tỏ ra kích động với hết thảy mọi thứ, cưỡi ngựa mệt rồi, bọn họ ngồi cùng một xe, thi thoảng gặp người qua đường cũng rất kích động
"Lưu Trường làm ra vẻ đường hoàng mắng:" La hét cái gì, chúng ta không phải man di, phải biết lễ độ
"Nhìn quan lại dọc đường nơm nớp lo sợ tới đón Lưu Trường, Lục Giả lắc đầu
Bọn họ cứ thế đi đường, cuối cùng Lưu Trường gặp được người quen cũ, Nam Dương quận thủ Lư Khanh, Lư Khanh tất nhiên không sợ hãi như những quan lại khác, ông ta vui vẻ tới đón Lưu Trường
Lưu Trường theo ông ta vào phòng trong, những người khác nghỉ ngơi bên ngoài, Lư Khanh hỏi gấp:" Đại vương muốn ra tay với Nam Việt sao?""Hiện còn chưa xác định, ngươi không nhận được chiếu lệnh à?"" Có ạ, nói thần nghe theo chỉ huy của Sở vương
"Lưu Trường không vui:" Trọng phụ không biết cầm quân, sao lại do ông ấy chỉ huy?"Lư Khanh gật đầu tán đồng, nói:" Có điều có đại vương ở đây, có thể hạ lệnh thay Sở vương, suất lĩnh bọn thần thảo phạt Nam Việt!""Ha ha ha, ngươi nói đúng, phải như thế, ta gặp trọng phụ rồi sẽ bảo trọng phụ giao quân đội cho ta thống soái, tốt nhất có thể bắt ống Triệu Đà, sau đó thảo phạt Nam Việt
Ngươi phải chuẩn bị tốt
""Vâng!"Vượt qua Nam Dương, bọn họ mới coi như là thực sự tới phương Nam, cùng với thời gian trôi qua, không còn thấy tuyết bay đầy trời nữa, khắp nơi là xuân âm hoa nở
Phong cảnh phương nam khác hoàn toàn với Trường An, nơi này nhiều rừng, nhiều dã thú, rất nhiều nơi không có đường sá, xe ngựa muốn đi qua không hề dễ dàng
Lưu Trường gặp được một con gấu trên đường, nó to lắm, thấy người qua đường cũng không sợ, nghênh ngang đi qua bên cạnh, thi thoảng còn nhìn giáp sĩ
Đám thân binh đều có chút bất an, lấy nỏ ra chuẩn bị, Lưu Trường chẳng hề sợ, y tò mò nhìn con gấu lớn, thần sắc hết sức kích động
"Con gấu lớn đấy, ta chưa từng thấy, trông to thật
""Đại vương, có bắn chết không?" Trương Bất Nghi vội hỏi:Giả Nghị lắc đầu:" Đại vương, mùa này không nên săn thú
"Lưu Trường nhìn con gấu chốc lát, đột nhiên nổi giận:" Nó dám trợn mắt với ta kìa!"Nói rồi Lưu Trường nhảy xuống muốn đánh nhau với gấu, đám xá nhân sợ vỡ mật, bọn họ vội vàng ôm chặt lấy Lưu Trường, Giả Nghị hét lên:" Đại vương, không được, bắt chết đi, bắn chết đi!"Đáng tiếc khi bọn họ ngăn cản đại vương thì con gấu lớn đã lắc mông bỏ đi
Lưu Trường lên ngựa, vẫn còn hậm hực:" Ngươi không thấy à, vừa rồi không ngờ nó lại trừng mắt với ta, căn bản không coi ta ra gì hết! Nếu không phải các ngươi ngăn cản, thế nào ta cũng đám nó một phát
""Đại vương, gấu không biết lễ, người chớ trách tội
"Mọi người khuyên can mãi mới an ủi được Lưu Trường
Đúng lúc này Lục Giả đột nhiên nói:" Năm xưa Ngô vương Liêu có một nhi tử, tên là Khánh Kỵ
Công tử Khánh Kỵ sức khỏe vô song, dũng mãnh không biết sợ, hắn từng nhiều lần đi săn, tay không bắt sống tê giác
Đại vương có biết hắn chết thế nào không?"Lưu Trường tò mò hỏi:" Không biết, hắn chết thế nào?""Hắn bị một người tàn tật trọng thương giết
""A, Yêu Ly, ta nhớ ra chuyện này rồi
""Đại vương cũng biết à? Khánh Kỵ tự cho mình là võ dũng, làm việc liều lĩnh, nên chết bởi sự ngạo mạn của bản thân
Kim đại vương thần dũng không kém Khánh Kỵ, mong đại vương đừng học theo
" Lục Giả mặt lạnh tanh nói:Lưu Trường khó chịu:" Năm xưa sư phụ ta có một môn khách tên Khoái Thông, ngươi biết hắn chết thế nào không?""Không biết
""Năm xưa ta theo sư phụ học binh pháp, hắn cứ ở bên kể chuyện quá khứ, lấy chuyện xưa chế giễu hiện tại, nên bị ta nấu! Mong Lục công chớ học theo
"Lục Giả mặt đen xì, không thèm để ý tới thằng nhãi này nữa
Bọn họ không biết đi bao lâu, trèo đèo lội suối, ngồi thuyền vượt sông, cuối cùng tới được nước Kinh trước kia, chỉ là nay không còn nước Kinh nữa, chỉ còn Chướng Quận
Sở vương không tới đón y, người tới là Ngô vương
Ngô vương vừa về nước, hai huynh đệ lần nữa trùng phùng, hắn không giỏi biểu hiện cảm xúc nhưng vẫn hết sức kích động
"Trường đệ, ta không chuẩn bị gì cả, chỉ triệu tập ít sĩ tốt, chuẩn bị xong thuyền bè, trọng phụ đang điều động đại quân
"Nước Ngô chẳng có tí thực lực nào, nên ra tay phải trông cậy vào nước Sở, Lưu Trường gật đầu:" Triệu Đà có phải người tới không?""Có, hắn nhiều lời phái người tới bàn bạc địa điểm gặp mặt
""Ừm, địa điểm do chúng ta quyết định
Lưu Trường gọi Lưu Bất Hại tới căn dặn:" Ngươi đi hỏi tướng lĩnh Ngô vương, xem xem nơi nào địa hình bằng phẳng nhất, không dễ bỏ trốn
Ta nghe nói Triệu Đà không có chiến mã, chúng ta phải lợi dụng điểm này
""Vâng
""Loan Bố, ngươi đi liên lạc với Chướng Quận úy, bảo hắn chọn ra 500 người am hiểu địa hình nhất, cường tráng thiện chiến nhất
"Vâng!""Trương Bất Nghi, ngươi đi liên lạc với trọng phụ ta, bảo ông ấy dẫn quân vào nước Ngô trước, không nên để lộ, đợi ta bắt sống Triệu Đà thì tới ngay, nghe lệnh ta
""Vâng!""Quý Bố, ngươi phụ trách hộ tống vị Lục Giả kia
""Vâng!"Lưu Trường nhanh chóng ra lệnh, Lưu Hữu hâm mộ đứng nhìn, đợi dặn dò mọi người xong, Lưu Trường hoạt động gân cốt, nói với Ngô vương:" Lần này đệ gặp Triệu Đà, sẽ thừa cơ dụ dỗ hắn mưu phản, nếu kế hoạch thành, sẽ diệt một đội quân của hắn
Nếu kế hoạch không thành, đệ sẽ bắt hắn tại chỗ, đưa về nước Ngô, đợi quân hắn tới giải cứu, chúng ta lợi dụng địa hình quen thuộc đánh bại, hạ cả Nam Việt
"Lưu Hữu lo lắng:" Như vậy nguy hiểm lắm
"Lưu Trường kiêu ngạo nói: "Đệ nghe nói, Triệu Đà tuổi cao sức yếu, đệ trẻ trung cường tráng, bắt ông ta có gì khó chứ
"- Giải thích: Yêu Ly cùng Chuyên Chư là những thích khách đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc được ghi chép lại
Chuyên Chư giết Ngô vương Liêu, Yên Ly giết con Ngô vương Liêu
Hết giải thích