Cứ như thế vài ngày, rốt cuộc xác định địa điểm hai bên gặp nhau, hai vị chư hầu vương gặp gỡ, bày vẽ không thể nhỏ
Khi hai bên tới, nghi trượng rầm rộ, Triệu Đà ngồi trên xe ngựa, do hai vị kỵ sĩ mở đường
Về phần Lưu Trường cưỡi trên con ngựa cao lớn, mặc giáp đeo kiếm, cực kỳ uy nghiêm
Hai bên sau khi tiếp xúc một lần, giáp sĩ chia thành hai hàng, đồng thời lùi lại, để lại khoảng trống ở giữa
Đây là một ngọn núi thấp, bốn phía thông thoáng, có nô phó đi tới, trải chiếu, bày bàn, hai bên mang lên đồ ăn thức uống
Lưu Trường ngồi trên con ngựa lớn, nhìn đằng xa tìm kiếm bóng dáng Triệu Đà, thấp giọng nói với tả hữu:" Lát nữa nghe hiệu lệnh của ta động thủ, Quý Bố còn ở bên Triệu Đà, không được lỗ mang
""Vâng
"Chuẩn bị xong xuôi, Lưu Trường mới xuống ngựa, sải bước đi tới, khi y sắp tới chính giữa mới thấy hai người đỡ một ông già tuổi cao, cẩn thận đi về phía mình
Một trong hai người kia lớn tiếng chất vấn:" Chư vương tương kiến, vì sao mặc giáp mang vũ khí?""Ha ha ha, nếu Nam Việt vương muốn, ông ấy cũng có thể mặc giáp
" Lưu Trường ngạo nghễ nói:Người kia tức giận định mắng, Triệu Đà lắc đầu:" Không sao, các ngươi về đi
""Nhưng
Đại vương, y mặc giáp
"Lưu Trường cười lạnh khinh bỉ, cởi bội kiếm ném đi, Phàn Kháng nhanh tay bắt lấy, Lưu Trường lại cởi khôi giáp đặt sang bên, hỏi:" Nam Việt vương giờ không sợ nữa chứ
"Hai người kia hừ lạnh rời đi, Triệu Đà thì chỉ cười khà khà nhìn Lưu Trường
Lưu Trường cũng nhìn ông ta, đột nhiên bật cười
"Đại vương vì sao lại cười
""Lục Giả từng nói với ta, Nam Việt vương xấu xí vô cùng, nay xem ra ông cũng anh tuấn đấy, thời trẻ nhất định là một mỹ nam
""Đại vương mời ngồi
"Lưu Trường ngồi xuống ngửa đầu nhìn Triệu Đà:" Nói đi, gọi ta tới vì chuyện gì? Muốn ta cùng khởi binh à?""Khởi binh? Đại vương định tác chiến với Hung Nô sao?""Ông vờ hồ đồ gì thế, quả nhân muốn tạo phản!"Cho dù là Triệu Đà cũng bị câu này của Lưu Trường làm chết nghẹn, ông ta thấy người tạo phản rồi, nhưng chưa ai nói trước mặt mình muốn tạo phản
Làm chuyện này không phải đều kiếm cho mình một cái cớ sao? Ví dụ thiên hạ khổ vì Hán lâu rồi
Triệu Đà trầm ngâm chốc lát nói:" Đại vương, thiên hạ đại loạn, mười phần hết chín trống không, khó lắm mới được thái bình, sao đại vương muốn động binh
""Ông quản ta làm gì, nói đi, có tạo phản không?""Tuổi ta đã cao, chuyện trong nước do nhi tử quản lý, chuyện này đại vương có thể bàn với nó, ta lâu rầu không để ý chính sự, mạng chẳng được dài
"Lưu Trường ngớ người, nếu đúng như ông ta nói thì có bắt cũng chẳng được tích sự gì, bực lắm:" Nếu không thể chấp chính thì vì sao còn muốn ta tới xem lễ? Bảo người quyết được ra nói chuyện với ta
""Ta tới gặp đại vương không phải vì vương sự, mà là vì tình riêng
""Tình riêng à?" Lưu Trường khinh bỉ:" Ta và ông có tình riêng gì mà nói, bình sinh ta ghét nhất người nước Triệu
"Triệu Đà cười khẽ, ra hiệu cho phía sau, liền có người tấu nhạc
Lưu Trường nghe nhạc tò mò:" Đây là khúc gì, ta ở Trường An chưa từng nghe qua
""Đó là nhạc quê hương
"Triệu Đà nói rồi cầm thịt lên ăn, Lưu Trường cũng thế, ăn từng miếng to, uống rượu ừng ực
Triệu Đà thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn bộ dạng của Lưu Trường, không biết nghĩ gì
Lưu Trường nói:" Quả nhân nghe bảo Nam Việt vương thích âm nhạc, mời ông đàn một khúc cho quả nhân nghe
"Triệu Đà cười lớn rồi lập tức lại ho:" Đại vương định gọi sử quan tới, ghi lại đại vương lệnh lão phu đàn cho ngài sao? Đáng tiếc, nơi này không có Lan Tương Như
"Lưu Trường cười to:" Con người ông hay đấy, sao lại không tạo phản? Nếu ta làm hoàng đế sẽ chia đất Ngô cho ông
"Triệu Đà nhìn thẳng Lưu Trường:" Đại vương muốn lừa quân Nam Việt ra, bắt hết một mẻ à?""Ông coi ta là loại người gì, quả nhân là loại nói lời không giữ lời à?" Lưu Trường thẹn quá hóa giận, chất vấn:"Đại vương, lão phu không quản lý quốc sự lâu rồi, mà tâm tư của đại vương thì dù trẻ con Nam Việt cũng biết
Trước kia ta tới đây, đã căn dặn hậu sự, đại vương không cần làm thế
"Lưu Trường mặt tối đen nhìn lão già xảo trá, cái thói đời này chẳng lẽ giữa các chư hầu vương tới chút tín nhiệm cơ sở cũng không có à?" Đại vương sao không ăn uống tiếp?"" Vô vị
"" Ăn nhiều chút đi
"Triệu Đà gắp thịt cho Lưu Trường rồi cười khà khà nhìn y, Lưu Trường giận lắm, ngươi nghĩ ta không dám ăn à? Y ăn ngấu ăn nghiến mà Triệu Đà chỉ mỉm cười nhìn y, y cực kỳ không thích ánh mắt đó, rất không thoải mái
"Ông gọi ta từ Trường An tới Nam Việt là vì nhìn ta ăn thịt à?"Triệu Đà ngây ra nhìn Lưu Trường, đột nhiên không kìm được gọi:" Trường
Ta là đại phụ của cháu! Ta là tổ tông của cháu
"Lưu Trường lật tung bàn, tóm ngay lấy cổ Triệu Đà, vung nắm đấm lên
Hành động này làm hai bên chấn động, bất kể là Nam Việt hay Đại Hán đều giơ nỏ trong tay lên, nhắm vào đối phương
"Đại vương! Không được! Vạn lần không được!" Lục Giả còn ở bên Nam Việt hét lên:Lưu Trường liếc về phía đó cười khẩy:" Tên này không ngờ sợ chết
"Tiếp đó y quay sang Triệu Đà:" Lão thất phu, bao năm qua ta chưa từng gặp địch thủ, thiên hạ biết ta vũ dũng, không ai không sợ, sao ngươi dám chửi ta?"Triều Đà mắt đỏ hoe bần thần nhìn Lưu Trường:" Mẹ đẻ cháu tên Hòa, nó là Triệu Hòa
"Ông, ông nói cái gì?" Lưu Trường lắp bắp:"Nó giống cháu lắm
Giống lắm
Khi ta rời nhà nó còn chưa tới mười tuổi
Nó rất cao
Đại mẫu cháu thường nói với ta
Sợ tương lai không gả đi được
Khi ta đi không dám nói với nó, chỉ nói vài ngày sẽ về
Nó bảo ta mang đồ ăn vặt về
Nhưng ta không về được nữa, ta không thấy được nó nữa
" Triệu Đà nước mắt ròng ròng:" Trường
Cháu đánh kẻ không giữ lời này đi
"Hai tay Lưu Trường run rẩy, buông Triệu Đà ra
"Vì ta mà bọn họ bị liên lụy
Nam đinh thì chết, nữ đinh bị nhục
A mẫu cháu làm ca cơ trong phủ Triệu vương
Sau bị tặng cho Lưu Bang như món hàng
Cuối cùng chết trong ngục, không ai tới cứu nó
" Triệu Đà khóc không ngừng:Lưu Trường hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh, y ngồi xuống nhìn chằm chằm Triệu Đà:" Ta hận nhất người ta lừa mình
Nếu ông lấy danh nghĩa mẹ đẻ ta lừa ta
Ta thề diệt tông tộc của ông, chó gà không tha
""Ta không lừa cháu, Trường
Cháu nhìn đi, nhìn mặt ta đi
" Triệu Đà kích động:" Ta chính là đại phụ của cháu, ta mất đi nhi nữ
Nhưng hôm nay ta lại gặp được con của nó
Cháu giống nó, vừa cao vừa khỏe
Trường, cháu muốn ăn gì?"Lưu Trường nghiêm mặt không nói một lời
"Trường
Trong Trường An không có người thân của cháu, toàn là kẻ thù
Ai dám nói thật đều bị giết rồi, bọn chúng đều muốn lợi dụng cháu, không ai coi cháu là người thân! Ở lại Nam Việt đi
Theo ta về
""Ta sẽ truyền vương vị cho cháu
Ở đó không ai ức hiếp chau, ở đó mới có máu mủ thực sự của cháu
Cữu phụ cháu là người thật thà ít nói, nó sẽ thương cháu như con
""Sau này cháu dẫn quân đội Nam Việt đánh tới nước Triệu, an táng cho ta và mẹ cháu, ta chết cũng nhắm mắt
"Triệu Đà lớn tiếng nói
Quân đội hai bên đã bày sẵn thế trận, cường nỏ chĩa vào nhau, sát khí đằng đằng, cờ xí phần phật
Lưu Trường hết sức bình tĩnh nhìn Triệu Đà, mặt không có chút nóng nảy nào, cũng không có chút băn khoăn nào:" Ông gọi ta tới đây để ly gián quan hệ của ta với a mẫu và các chư hầu
Có lẽ là muốn chọc giận Đại Hán, để Đại Hàn xuất chinh, lợi dụng địa hình quen thuộc diệt quân đội Đại Hán, bảo toàn thái bình cho Nam Việt
""Ông coi thường Lưu Trường này quá rồi, trong ta có nửa dòng máu Chân Định Triệu, có lẽ nửa đó dễ lừa, nhưng ta còn nửa dòng máu khác, không dễ bị lừa
"Lưu Trường đưa tay ra vòng quanh cổ Triệu Đà, nhìn giáp sĩ Nam Việt đằng xa:" Bỏ nỏ xuống cho nãi công, nếu không ta bẻ gãy cổ ông ta
"