Triệu Đà không coi mình là người ngoài, rất nhanh đã thân thuộc với những kẻ muốn bắt mình
"Giả Nghị! Mang nước cho ta!" Triệu Đà lớn tiếng gọi:Giả Nghị vội vàng mang nước tới đưa cho ông ta, Triệu Đà dùng ống tay áo lau miệng, hỏi:" Ngươi theo Đường vương bao lâu rồi?""Thần vừa tới, phò tá đại vương hơn một năm
""Ta thấy các xá nhân đều cường tráng, chỉ ngươi gần yếu
""Bẩm Nam Việt vương, đó là vì thần theo đại vương chưa lâu
""Hừm, phải rèn luyện, nếu không có võ nghệ, làm sao đi theo bảo vệ Đường vương được?" Triệu Đà mắng mỏ:May mà Giả Nghị được Nho gia hun đúc, tôn trọng người già, không phản bác, chỉ gật đầu nói vâng
Trương Bất Nghi nhìn cảnh này khó chịu:" Ngươi là xá nhân Đường vương, sao lại luồn cúi man vương?"Triệu Đà sáng mắt:" Xá nhân này tên là gì?""Hắn là Trương Bất Nghi, Nam Việt vương chớ trách tội
" Giả Nghị cẩn thận nói:"Trách tội gì, xá nhân này được lắm, ngươi phải học hắn nhiều vào
"Giả Nghị dù thành thật lúc này cũng không vui, ta đối xử khách khí với ông, ông lại bảo ta phải học hắn, chẳng lẽ muốn ta mắng chửi thì ông mới thích?Lưu Trường coi như không thấy gì hết, dọc đường đi, Triệu Đà hỏi y đủ chuyện, Lưu Trường không đáp
Ông ta đi hỏi xá nhân của y, thường xuyên lấy thái độ trưởng bối trách mắng người quanh y, bị mắng nhiều nhất là thân binh
Theo lời Triệu Đà nói: Thân binh như các ngươi ở triều Tần đều đáng diệt tộc
Đầu lĩnh thân binh Lưu Bất Hại bị mắng thảm nhất, Lưu Bất Hại xuất thân nam quân, sao so được với lão gia tử cầm quân chiến đấu thời Thủy Hoàng Đế, tất nhiên là bị coi thường
Lưu Trường phát hiện, ông già này rất am hiểu binh pháp, biết đánh trận, đại khái sống lâu nên với bố trí thân binh cũng nói đâu ra đó
Hơn nữa ông ta rất coi thường người trẻ tuổi bây giờ, hay nói ở triều Tần là đưa đi đào hố, xây Trường Thành gì đó
Khi bọn họ về địa phận nước Ngô thì Ngô vương và Sở vương đều đã đợi sẵn
Lưu Trường thúc ngựa tới gặp bọn họ
"Trọng phụ!" Lưu Trường nhảy xuống ngựa, tới trước mặt Lưu Giao, cười nói:" Cháu bắt Nam Việt vương về rồi
"Sở vương thất kinh:" Cháu bắt được Triệu Đà thật à?""Ha ha ha, tất nhiên rồi, Triệu Đà thấy cháu thần dũng, hết sức kính phục, chủ động thần phục, muốn đi Trường An bái kiến thiên tử
""Triệu Đà ở đâu?""Ở phía sau
"Lưu Trường dẫn bọn họ đi xem chiến lợi phẩm của mình, Triệu Đà lúc này ngồi trên xe ngựa, Lưu Giao nhìn thấy một cái, mắt đầy kinh hãi, cái đại họa phương nam quấy nhiễu Đại Hán mười mấy năm bị Lưu Trường bắt về rồi sao?Giáp sĩ muốn đỡ Triệu Đà xuống, ông ta lại kêu to:" Tránh ra! Trường đâu, đỡ ta xuống
"Lưu Trường cắn răng:" Đưa ông ta xuống xe!"Triệu Đà quát:" Phải do Trường đỡ ta, nếu không giết ta đi
"Lưu Trường đành đi tới, lão này đánh không được, mắng không xong, đành tự đỡ
Triệu Đà cười ha hả đi tới trước mặt đám người Sở vương, tươi cười bái kiến họ, trông chẳng giống tù binh bị áp giải, giống lão gia gia sai tôn tử dẫn đi bái phỏng lão hữu
"Bái kiến Nam Việt vương
" Sở vương rất khách khí với ông ta:" Ngài giáo hóa Lĩnh Nam, để họ được vương hóa, biết lễ nghi, hiểu lý lẽ, công đức đó có thể lập miếu để đời sau thờ cúng rồi
"Triệu Đà lắc đầu:" Ta chẳng qua vì giữ mình, chẳng phải bản ý, sao gọi là công đức?""Cái gọi là công đức, không phải xem người đó nói, mà là xem người đó làm
" Sở vương chắp tay:Triệu Đà lại vuốt ve Lưu Trường ở bên:" Nếu nói công đức, Đường vương mới là có công đức nhất
"Lưu Trường ghét bỏ gạt tay ông ta:" Ta có công đức, nhưng ông không được đụng vào ta nữa
"Sở vương cười, mời Nam Việt vương lên xe, đưa ông ta tới thành trì gần nhất nghỉ ngơi
Vào thành Triệu Đà nhìn quanh:" Năm xưa
Ta từng đóng quân ở đây
"Sở vương tổ chức tiệc, mời Triệu Đà ngồi thượng vị, Triệu Đà mấy phen từ chối, Lưu Giao mới đành ngồi ở thượng vị
Lưu Trường vốn định ngồi phía bên kia, nhưng Triệu đà nắm chặt tay không buông, muốn y ngồi bên cạnh
Triệu Đà thi thoảng gắp thịt cho Lưu Trường:" Ăn nhiều chút
"Thấy Lưu Trường ăn như hổ, Triệu Đà cười càng hiền từ, đôi mắt nhìn y, không nỡ dời mắt đi nơi khác
Lưu Trường cáu:" Ông là tù binh, đừng gắp thịt cho ta nữa
""Được, vậy ăn nhiều vào
"Lưu Giao cứ tròn mắt nhìn màn này, chợt nhận ra hai người trông giống hệt nhau, hỏi:" Nam Việt vương chẳng lẽ có thân thích với Trường?"Triệu Đà cười đáp:" Mẹ đẻ nó là nữ nhi của ta
""Cái gì?" Lưu Giao tròn mắt nhìn Lưu Trường:" Đúng thế sao?"Lưu Trường đen mặt:" Dù sao thì do ông ta nói thế, làm sao cháu biết thật không
"Lưu Giao lại hỏi:" Nam Việt vương, chuyện này không thể nói bừa, ngài có bằng chứng không?""Ha ha ha, còn cần gì bằng chứng, xem mặt nó đi
" Triệu Đà mặt đầy tự hào, lại chỉ tay Lưu Trường:" Lưu gia có ai cao lớn thế này không?"Lưu Giao hơi do dự, hình như nhà họ đúng là không ai cao lớn như Lưu Trường thật: "Trong thiên hạ người giống nhau nhiều lắm
""Mẹ nó là người Triệu Chân Định?"" À
Vâng
""Là ca cơ của Triệu vương?""Vâng
""Cao lớn lắm đúng không?""Không biết
""Nó giống ta không?"Lại quay về câu hỏi cũ, Lưu Giao không tiện nói gì, hỏi:" Nên ngài mới đồng ý theo Trường tới Trường An
""Ừ, mạng ta chẳng được bao lâu, nếu dùng mạng mình đổi công huân cho tôn tử, chết cũng đáng
"Lưu Trường nghe câu này, mặt càng đen
"Khụ, khu, ngài đứng nói thế, đi triều kiến thiên tử, sao lại chết chứ?"Bữa tiệc kết thúc qua loa, Lưu Trường cơm không nuốt nổi, định đi nhưng Triệu Đà lại muốn y đỡ về, Lưu Trường làu bàu đưa Triệu Đà về phòng
Triệu Đà ngồi xuống, ôn hòa nói:" Trường
Lần này đi bái kiến thiên tử xong, ta dẫn cháu đi bái tế mẹ cháu
"Cả người Lưu Trường run lên:" Không cần
"" Cháu nghĩ vì sao mẹ cháu sinh cháu ra mới tự sát? Cháu nghĩ tới chưa?
Nó tự sát là để kinh động quan lại, từ đó giữ mạng cho cháu đấy
" Triệu Đà nghiêm giọng:Lưu Trường nắm chặt tay:" Ta tự đi bái tế, không cần ông đưa đi
""Trường, đi bái tế mang theo hạnh
Hòa
Nó thích ăn hạnh nhất
" Triệu Đà nói, mắt lấp lánh nước:Lưu Trường xoay người rời khỏi nơi này
Y vừa đi, hai người trông ở cửa đi vào, đóng cửa tới trước mặt Triệu Đà
Mà Triệu Đà lúc này ngồi thẳng người, tinh thần hừng hực, ngạo nghễ ngồi ở thượng vị, nào có vẻ dở sống dở chết
"Đại vương, làm thế nguy hiểm quá
""Không, Đại Hán phát triển nhanh chóng, những thứ Trường nghiên cứu ra, các ngươi nhìn thấy rồi, ngay cả Ngô Sở cũng khôi phục nhanh như thế, có thể triệu tập được mười mấy vạn sĩ tốt
Nếu tiên tục thế này, Nam Viên còn duy trì được bao lâu? Không tới mười năm, Nam Việt ắt diệt vong
" Triệu Đà lo lắng nói:" So với việc chờ bị diệt, không bằng chủ động lấy lòng, ta đi triều kiến, triều đình không dám giết ta, nếu không đừng mong có người như Nguyệt Thị vương quy thuận
Huống hồ ta đâu sống được bao lâu, giết ta chẳng có lợi gì với họ
""Quy thuận Đại Hán, có được công cụ kỹ thuật, đánh tan dã tâm thôn tính Nam Việt của chúng
Ta già rồi, dù hi sinh thân này, chỉ cần bảo toàn Nam Việt cũng chẳng sao
"Một vị cận thị tò mò hỏi:" Vậy Đường vương thực sự là cháu của đại vương sao?""Đương nhiên rồi, thằng nhãi đó thật xảo tra, ha ha ha, giống ta lắm!" Triệu Đà nói, mắt đầy tình cảm:" Ta muốn ở bên nó nhiều hơn, dẫn nó đi cùng gặp Hòa
"Cùng lúc đó, Lưu Trường đang cùng các xá nhân thương lượng:" Ta thấy lão Nam Việt vương này nhất định có mưu đồ, chỉ có điều ta chưa hiểu rốt cuộc ông ta muốn cái gì
Các ngươi phải theo dõi ông ta, không tiết lộ bất kỳ chuyện gì, đừng nói thật với ông ta
Cấm chỉ ông ta tiếp xúc trò chuyện với bất kỳ ai, bao gồm cả hai tên cận thị cũng phải khống chế nghiêm ngặt
"