"Trường này, nếu có thể không đánh mà bình định được Nam Việt là chuyện tốt của cả hai bên, chiến sự nổ ra, tai họa kéo tới
Không nên tùy tiện khai chiến là hơn
"Lưu Giao ngồi trước mặt Lưu Trường, nghiêm túc nói:" Triệu Đà tới Trường An triều kiến là một chuyện lớn, nếu có thể đem Nam Việt nạp vào Đại Hán, do triều đình phái quan lại tới quản lý, chỉ hai ba chục năm sẽ thành nước chư hầu như Ngô Sở
Mà nếu làm được chuyện này, có lẽ nhiều ngoại tộc xung quanh sẽ học theo
""Không đánh mà khuất phục được người khác, lấy vương đạo trị thiên hạ chính là như thế đó
""Cháu phải chiếu cố cho tốt Triệu Đà, đừng để ông ta xảy ra chuyện ngoài dự liệu, quan trọng nhất là đừng để ông ta bị giết
Nếu ông ta chết ở Đại Hán, Nam Việt không có khả năng quy thuận nữa, không chỉ thế các nước quy thuận như Nguyệt Thị cũng sẽ sợ hãi
Nam Việt địa hình hiểm yếu, Triệu Đà phái tinh nhuệ thủ quan ải, chúng ta muốn thảo phạt phải trả giá cực lớn
"Lưu Giao mới là hiền trưởng tông thất thực sự, ở mức độ nào đó, ông ta là người phụ trách phương nam của Đại Hán
Nước Sở ý nghĩa giống nước Đường ở phương bắc, dùng để kháng cự cường địch, bảo vệ vùng Cối Kê, chống lại các tộc Việt trong Nam Việt
"Trọng phụ, cháu thấy lão này có ý đồ
" Lưu Trường nói ra suy nghĩ của mình:" Nếu ông ta có ý phụ thuộc, căn bản không cần giọi cháu tới đây, ông ta dâng thư muốn triều kiến không phải xong à? Chẳng lẽ trọng phụ tin vì nhận thân
""Người bằng vào bản lĩnh của mình ngồi lên vương vị, đa phần vô tình, thân sinh nhi tử còn có thể đá xuống xe, nói gì tới tôn tử
"Lưu Giao ho mấy tiếng:" Trường, lời này không thể nói bừa
""Ha ha ha, trọng phụ sợ cái gì, dù sao a phụ cháu đâu thể nhảy ra đánh cháu, nói thì sao? Mới đầu cháu không biết chuyện này, sau Như Ý cứ nói hận không thể sinh sớm 20 năm theo a phụ tác chiến, a mẫu rất khinh bỉ, cháu đi hỏi họ, đại tỷ lén nói cho cháu
"Lưu Giao xấu hổ:" Huynh trưởng không phải người vô tình, chỉ là quốc sự làm trọng, nếu huynh trưởng bị bắt, vậy thì không chỉ mất vài đứa con, mà cả tông tộc đều bị chôn cùng
""Ài, trọng phụ không cần phải thế, a phụ cháu ấy à, lúc nguy nan không đáng tin, Như Ý nếu sinh sớm 20 năm chỉ có phận bị đá xuống xe
Cháu thì khác, cháu mà sinh sớm 20 năm, cháu đá ông ấy xuống xe, sau đó Hạ Hầu Anh phải nhảy xuống nhặt, sau đó cháu lại đá xuống
" Lưu Trường cười to:"Ha ha ha !" Lưu Giao cũng không nhịn được cười:" Thằng nhãi này thật bất hiếu
"Tiếp đó lại thở dài:" Đáng tiếc, nếu huynh trưởng còn sẽ không có nhiều chuyện phiền toán thế này
""Cái đó thì đúng, a phụ cháu còn quần thần ngoan ngoãn nghe lời, cả Tiêu tướng còn ngoan ngoãn
"Hai người hồi ức chuyện Cao hoàng đế, Lưu Giao liền nói chuyện thời niên thiếu:" Huynh trưởng lúc còn trẻ nợ tiền bên ngoài, chủ nợ đuổi tới tận nhà, a phụ giận lắm, dùng gia súc trong nhà bồi thường
Kết quả là huynh trưởng đi trộm gia súc mang về nhà, chủ nợ lại tới đòi, a phụ phải bồi thường nhiều hơn
""Vậy nhà chúng ta khi đó cũng nhiều tiền lắm ạ?""Không tính là nghèo, cũng không phải quá giàu
"Hai người trò chuyện rất lâu, Lưu Giao mới nói:" Dĩnh Khách ở Trường An, ta bảo nó theo Phù Khâu công học tập
Cháu về trông coi nó, ngàn vạn lần đừng để nó chơi bời bừa bãi, phải chuyên tâm học tập
""Trọng phụ yên tâm, sau này cháu thấy hắn chơi đùa ở Trường An, cháu sẽ
À, mắng hắn
""Không sao, cháu cứ đánh là được, lát cho cháu mượn vương lệnh
"Lưu Giao thuộc điển hình ngoài rộng rãi trong nghiêm khắc, cực kỳ thiên vị đám do tử, nhưng với nhi tử lại nghiêm
Lưu Giao viết lệnh, lại bảo với Lưu Trường:" Đợi cháu có con rồi nhất định phải quản giáo nó thật nghiêm, cháu xem các đám nhi tử các huynh trưởng cháu, đúng là vô pháp vô thiên! Lúc còn nhỏ không dạy dỗ, đến khi chúng lớn rồi thì khó nói
"Lưu Trường ngẫm nghĩ gật đầu:" Vậy phải quản giáo ra sao ạ?""Đánh! Nhưng đánh phải có nặng nhẹ, cháu phải để chúng biết kinh sợ, ở trong nhà phải sợ một người, hoặc cháu, hoặc a mẫu
Nếu chỉ biết chiều chuộng sẽ biến thành
"Thành cháu đúng không?" Lưu Trường vuốt cằm:" Trọng phụ yên tâm, tương lai cháu có con sẽ quản thật nghiêm
"Cáo biệt Sở vương và Ngô vương, Lưu Trường lần nữa bắc thượng, lúc này y rời Trường An đã hơn nửa năm rồi
"Loan Bố! Loan Bố! Loan Bố!" Lưu Trường cưỡi trên con ngựa cao lớn đột nhiên gọi:Loan Bố tức tốc tới bên Lưu Trường, tay đặt lên kiếm hỏi to:" Đại vương, xảy ra chuyện gì?"Lưu Trường lúc này hết sức mừng rỡ, hất hàm kêu:" Ngươi nhìn đi, thấy chưa?"Loan Bố nhìn mặt Lưu Trường rất lâu, không thấy gì cả:" Đại vương muốn thần xem cái gì?"Lưu Trường rất không vui
Trương Bất Nghi hô lớn:" Ái dà, đại vương mọc râu rồi, đại vương lớn rồi! Nên uống, nên uống
”Loan Bố nghe vậy nhìn lại Lưu Trường lần nữa
Ừm, nhìn thật kỹ, hình như là mọc một chút, chỉ một chút thôi, không nhìn kỹ không nhìn ra, khoe miệng có ít lông tơ, cằm có vài sợi
Lưu Trường mừng lắm, kêu to:" Quả nhân lớn rồi
"Tứ vị đại hiền đi theo y, cũng chính là bốn người Phàn Kháng, Hạ Hầu Táo, Lữ Lộc, Lư Tha Chi, lúc này cũng vây quanh Lưu Trường, hết sức kích động
Lưu Trường kiêu ngạo khoe mấy sợi râu của mình, như có nó, y tức thì liền trưởng thành vậy
Nghe xung quanh nịnh nọt, Lưu Trường nghiêm mặt:" Sau này không được tùy tiện nói cười nữa, quả nhân đã dần trưởng thành, phải có uy của người lớn
""Đại vương anh minh!!"Loan Bố lại ngẩng đầu nhìn trời thở dài, mình từ khi nào đã thành đồng liêu của đám tiểu nhân rồi
"Đại vương, thần nghe nói, quân tử trưởng thành, không phải nhìn vóc dáng và tướng mạo mà nhìn vào hành vi ngôn từ
" Giả Nghị rốt cuộc vẫn không nhịn được nhắc:Lưu Trường mắng:" Ngươi rõ ràng vì không có râu nên ghen tỵ quả nhân, có điều quả nhân trưởng thành rồi, không chấp nhãi con như ngươi
"Loan Bố cũng ngửa đầu nhìn trời thở dài, mình từ khi nào đã lên thuyền giặc
Đi đường buồn chán, nhưng bên cạnh Lưu Trường hảo hữu đông đảo, họ thi thoảng đi săn thú, Lưu Trường rất thích săn bắn, mang cung lớn, nếu bắn không trúng sẽ thẹn quá hòa giận, cưỡi ngự truy đuổi, tay không đánh nhau với dã thú
Ngày nào Lưu Trường cũng mang về không ít thịt, mọi người cùng hưởng thụ
Nhìn cảnh này Lục Giả lắc đầu, không phong đại vương làm Hoài Nam vương thật đáng tiếc
Tuổi cao như Triệu Đà nhưng vẫn có thể ăn thịt, lượng ăn còn không nhỏ, một mình ăn được hai con thỏ
Được Lưu Trường nhắc, các xá nhân không dám tới gần ông ta nữa, càng không dám trả lời câu hỏi của ông ta
Triệu Đà đặt tâm tư lên Lưu Trường, suốt ngày hỏi y đủ chuyện
Nước Đường nói nghèo mà chẳng nghèo, Nam Việt thì nghèo thật
Đồ sắt, nông cụ thậm chí các công cụ khác của Nam Việt đều phải mua từ Đại Hán, Nam Việt có đất cày nhưng kỹ thuật cực kỳ lạc hậu, luyện sắt cũng không phát triển
Vốn Đại Hán đã hơn họ một bậc, sau khi Lưu Trường phát triển ra các loại kỹ thuật thì hơn không chỉ một bậc nữa rồi, Nam Việt ngày càng thua thiệt trong giao dịch với Đại Hán
Nam Việt thiếu nhân tài, người đọc sách đếm trên đầu ngón tay, tượng nhân có chút kỹ thuật cũng khó tìm, săn bắt đánh cá còn được, chứ bảo đi nghiên cứu phát minh thì khó rồi
Những kỹ thuật Triệu Đà mang tới từ Trung Nguyệt ở đất Nam Việt đã coi là kỹ thuật cao, người nắm được nó là nhân tài đỉnh cấp
Đó mới là nơi nghèo khổ thực sự, Triệu Đà khổ công gây dựng bao năm, quốc lực cũng chẳng so được với các nước chư hầu như Sở Ngô, càng khỏi nói tới Đại Hán
Ưu thế duy nhất của họ là thời tiết và địa hình mà thôi