Mỗi lần Triệu Đà than vãn về tình hình Nam Việt, Lưu Trường cũng than thở về nỗi khổ của Đại Đường
" Đại Đường ta còn nghèo hơn, Nam Việt ít nhiều có cơm ăn, Đại Đường áo không đủ che thân, ăn không đủ lót dạ
""Ta nghe nói thuyền nước Đường thường tới Ngô, Sở mậu dịch, nếu có thể tới Nam Việt, ta chuyên môn thiếp lập bến thuyền nghênh đón
""Thương cổ tới Nam Việt làm gì? Mua dã nhân à?" Lưu Trường xem thường:"Khụ, Trường, Nam Việt có không ít đặc sản, các loại quả, gỗ, khoáng
""Thuyền của bọn ta không đi xa được như thế, vậy đi, ông đem tặng ta một cái quận ven sông, ta có thể lập cảng ở đó, để thương cổ tới mậu dịch với các ông, thế nào?"Triệu Đà nheo mắt:" Trường, phong tục tập quán của Nam Việt khác hẳn Trung Nguyên, ta không tiếc gì một huyện, chỉ là trước kia thiên tử hạ lệnh, đem Tượng Quận, Quế Lâm, Nam Hải của ta phân cho nước Trường Sa
Lãnh địa của ta chỉ có mấy huyện, đa phần là người chưa khai hóa
""Ha ha ha, nếu không có quận thì ta lấy một huyện, ta thấy huyện Yết Dương không tệ, không bằng cho ta, ta lập điểm mậu dịch ở đó, thông thương với nhau
"Triệu Đà lắc đầu: "Không được
"Lưu Trường hừ lạnh một tiếng:" Đã tiếc thì mậu dịch thế nào?""Không phải tiếc
Trường, cháu chưa tới Nam Việt, trước kia cháu tới chỉ là vùng Mân Việt thôi
Nam Việt thực sự, người bắc tới mười không còn lại năm, nếu cháu định di cư người Trung Nguyên quy mô lớn tới đó, vậy khác gì giết người
Thương cổ cũng vậy
Ta không tiếc mà sợ cháu thiệt
"Lưu Trường thoáng chần chừ, nói:" Chuyện này có thể thương lược trên triều
"Lưu Trường lại gọi xá nhân của mình tới hỏi chuyện này, Triệu Đà không lừa y, nếu Lưu Trường di cư người Đường tới Nam Việt, hoặc trú quân ở đó thì không khác gì giết người
Loan Bố lắc đầu:" Không nói nước Đường, dù giáp sĩ quận Tế Bắc cũng không chịu nổi, có lẽ sĩ tốt nước Ngô còn được
"Giả Nghị lại nói:" Đại vương, nếu không thể phái người tới Nam Việt, sao không để Nam Việt phái người tới Đường? Dù sao cũng là giao dịch
"Quý Bố vội vàng nói:" Không thể
""Hử?" Lưu Trường nhìn Quý Bố:Quý Bố lạnh lùng nói:" Thái hậu lấy cớ Nam Việt vương vô lễ nên hạ lệnh phong tỏa, đình chỉ vận chuyển vật tư đồng sắt và trâu ngựa tới Nam Việt
Dù có vận chuyển gia súc thì cũng chỉ là con đực, không cho con cái
Làm thế là để hạn chế sự hưng thịnh của Nam Việt gây nguy hại cho Trường Sa, Ngô, Sở
"" Nay Triệu Đà triều kiến cũng chẳng phải thật lòng gì, đại khái vì cấm lệnh của thái hậu, trước đó ông ta còn muốn tấn công Trường Sa cướp bóc vật tư, vì chúng ta phòng bị, nên không dám
"" Có lệnh cấm này sao?" Lưu Trường thực sự không biết chuyện này, y chỉ biết từ sau khi a mẫu chấp chính thì quan hệ với Nam Việt nhanh chóng xấu đi, không ngờ a mẫu từng ra lệnh như thế
Chẳng trách Triệu Đà ngoan ngoãn tới Trường An, Nam Việt vốn nghèo, nay Đại Hán cấm chỉ giao dịch, ông ta sao không sốt ruột
Trước kia còn có thể thông qua quấy nhiễu ép Đại Hán phải thỏa hiệp, nhưng nay phía nam phát triển, phòng bị ông ta, Triệu Đà không thể dễ dàng công phá quận huyện nữa, nếu ông ta muốn tiếp tục cai trị Nam Việt thì phải cúi đầu với Đại Hán
Lưu Trường hiểu ra:" Lão này đúng là không có ý đồ tốt, chuyến này ông ta đi là muốn bỏ lệnh cấm, ông ta nói đồng ý để quan lại Đại Hán tới Nam Việt, chẳng phải để chúng ta mang kỹ thuật tiên tiến tới Nam Việt sao? Nói không chừng ông ta còn muốn đào hiền tài Đại Hán, giữ họ lại Nam Việt
""Đại vương, không bằng giết ông ta cho yên chuyện
" Trương Bất Nghi kiến nghị:Sắc mặt Lưu Trường có chút thiếu tự nhiên
Quý Bố lên tiếng:" Không thể giết, Nam Việt có ý đồ của mình, Đại Hán không phải là không thể lợi dụng, nếu lỗ mãng giết ông ta không ích gì
"Trương Bất Nghi mặt âm trầm:" Dù sao cũng không được làm việc khiến Đại Đường thua thiết, nếu Nam Việt muốn phù thuộc thì phải bảo ông ta mang đồ tới
"Trong lúc mấy xá nhân thương thảo chuyện này, Lưu Trường cũng nghiêm túc suy nghĩ:" Nếu muốn quan lại Đại Hán tới Nam Việt vậy phải để quân đội Đại Hán trú đóng trước, bảo Triệu Đà giao Tượng Quận, Quế Lâm, Thương Ngô ra! Mấy quận này vốn thuộc nước Trường Sa, nay nước Trường Sa đã xóa bỏ, vậy thì thuộc về Đại Hán
"Lần này bọn họ không về theo lối cũ, mà xuất phát từ nước Ở, qua Cửu Giang Hoài Dương rồi về Trường An
Sở dĩ đi lối này là vì đường sá bằng phẳng hơn, xét tuổi của Triệu Đà, Lưu Trường lựa chọn đường này tuyệt không phải vì thuận tiện du lịch các nước
Bất kể Lưu Trường đi tới đâu đều có quan lại đương địa tới nghênh tiếp, bày tiệc lớn khoản đãi
Lưu Trường không cho Triệu Đà và người của ông ta tiếp xúc với người khác, lấy lý do ông ta tuổi cao, không cho ra ngoài, để Trương Bất Nghi trông coi
Trương Bất Nghi làm việc rất đáng tin, có lệnh của Lưu Trường dù ông trời tới, hắn cũng không cho Triệu Đà ra ngoài
Một dải Hoài Dương so với nơi khác ở phương nam phát triển không tệ, thực ra trước kia Anh Bố cai trị nơi này khá tốt, hắn chỉ thích săn bắn không xen vào quốc sự, thành ra biến nơi này thành địa khu giàu có nhất
Gần như không có dã thú, không có đạo tặc, là nơi thái bình nhất
Khi Lưu Trường tới được nước Hàn thì đã là cuối thu
Hàn vương Lưu Hằng đích thân dẫn quần thần ra nghênh đón
Từ rất xa Lưu Trường đã thấy tứ ca tới đón mình, lòng mừng rỡ thúc ngựa chạy trên cùng, tới trước mặt tứ ca ghìm cương cho tuấn mã dựng vó
Lưu Trường cười lớn chạy tới, Lưu Hằng định hành lễ thì y đỡ lên, háy mắt nói:" Sao Tứ ca lại thấp đi thế?"Lưu Hằng ngẩng đầu nhìn đệ đệ đã cao hơn mình, nói:" Trường đệ, nước Hàn nghèo, không trộm được dê, nên ta tất nhiên là thấp rồi
""Ha ha ha không nghèo, dọc đường đệ đi, thấy bách tính nước Hàn là nhiều nhất
"Lưu Trường thân thiết kéo tay Lưu Hằng đi vào trong thành, quần thần khom người khấu bái, Lưu Trường vẫy vẫy tay coi như đáp lễ
Thái độ này làm các đại thần không vui, thế nhưng chẳng dám nói gì Đường vương
Hai huynh đệ đi vào vương cung, Lưu Trường luôn mồm kể công tích vĩ đại của mình
"Lần này đệ tới Nam Việt, bắt sống Nam Việt vương lập đại công, tiếc rằng đệ là chư hầu vương, nếu không với công lao này, dù làm thái úy cũng đủ rồi
"Lưu Trường và Lưu Hằng tán gẫu, vừa mới đi vào hoàng cung, tức thì có một người xô vào Lưu Trường
Lưu Trường cúi đầu nhìn, thấy va phải mình là một thằng nhóc con
Thằng nhóc này cao chưa tới thắt lưng Lưu Trường, bề ngoài giống hệt Lưu Hằng, lúc này ngã ra đất đang phẫn nộ nhìn Lưu Trường:" Ngươi là ai?"Lưu Hằng mặt tối sầm, mắng:" Nhãi con, đây là trọng phụ của ngươi
"Thằng bé vội vàng đứng dậy, trọ trẹ gọi:" Trọng phụ!"Lưu Hằng giải thích:" Đây là nhi tử của ta Khải, là đứa không chịu yên phận nhất
""Ha ha ha, nghịch chút mới tốt! Nào, Khải!" Lưu Trường bế thằng nhóc lên làm nó cười khanh khách:Lưu Trường tạm thời ở lại chỗ Lưu Hằng, Lưu Khải cực quấn vị trọng phụ này, suốt ngày dính lấy y, muốn y chơi với nó
Mà mấy đứa ca ca của nó thì câu nệ hơn nhiều, hết sức khách khí với Lưu Trường, Lưu Trường cũng không bắt nạt chúng, tặng cho ít lễ vật
"Được rồi, đến lượt cháu rồi, đi đi!" Lưu Trường ngồi trước mặt Lưu Khải, uống một ngụm rượu thúc giục:Lưu Khải cau mày, lúc này nó đang đánh cờ với trọng phụ, thằng nhóc này rất thích đánh cờ, Lưu Trường lại không thích lắm, chỉ chơi cùng nó mà thôi
Lưu Khải đi cờ, kêu lên: "Trọng phụ sắp thua rồi, thua rồi, cháu thắng rồi
"Lưu Trường ngớ người, cúi đầu nhìn, y cũng không hiểu lắm, nhìn chốc lát đùng đùng nổi giận, đấm lên bàn cờ, làm loạn cả bàn :" Tí tuổi đầu không đi đọc sách, ở đây chơi cờ cái gì? Cút đi đọc sách!""Hu hu hu !" Lưu Khải tức thì khóc to
- Chú thích, Lưu Khải là Hán Cảnh Đế
Hết chú thích