Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 309 - Chương 309: Ưng Khuyển Pháp Gia(1)

Chương 309: Ưng khuyển Pháp gia(1)

" Khụ khụ, huynh trưởng, Khải bản tính ương bướng, nên quả giáo cho tốt! Đối với trẻ nhỏ, không nên mềm lòng, nếu không sẽ chiều hư nó

" Lưu Trường nghiêm túc nói:Lưu Hằng liếc y một cái:" Thụ giáo

"Lưu Khải còn nhỏ hoàn toàn không ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nó vẫn đeo trên người Lưu Trường, khẩn cầu:" Trọng phụ, người kể chuyện gấu lớn tiếp đi! Sau đó trọng phụ có giết nó không?"Lưu Trường đang định bốc phét như mọi khi, chợt nhớ tới cái gì, bế Lưu Khải lên đặt nó ngồi trong lòng, nghiêm túc nói:" Những dá thú này đều rất nguy hiểm, dù con chó cao bằng cháu thôi cũng có thể cắn mông cháu, hiểu không? Nhất định phải tránh xa nguy hiểm, nếu có người muốn đưa cháu đi săn thì không được đồng ý, đợi lớn như trọng phụ mới có thể đi

"Lưu Khải gật đầu :" Vậy con gấu lớn kia có cắn mông trọng phụ không?"" Ha ha ha, trọng phụ cháu lớn thế này, nó làm sao cắn được? Có điều nếu cháu gặp phải nó là nó cắn đấy! Phải nghe lời phụ mẫu, ngoan ngoãn ở trong vương cung

Nếu cháu nghe lời, sau này ta tặng cháu một con chó săn

""Thật ạ?" Lưu Khải mắt sáng lên:" Cháu nhất định sẽ nghe lời

"" Ừ, sau này có chuyện gì có thể viết thư cho trọng phụ

"Lưu Hằng ngạc nhiên lắm, đợi thằng bé chạy đi rồi mới nói:" Ta còn tưởng đệ sẽ nói đệ giết gấu lớn ra sao?""Nó còn nhỏ, nếu học đệ, tương lai thấy chó lớn, cố chấp muốn đấu, vậy dễ xảy ra nguy hiểm lắm

"" Hổ con nhà ta rốt cuộc cũng trưởng thành rồi

" Lưu Hằng cảm khái:Lưu Trường cười to, ngẩng đầu lên:" Huynh trưởng xem, đệ mọc râu rồi này

""Đệ đã nói nhiều lần lắm rồi

""Ồ!"Lưu Trường nghỉ ngơi ở nước Hàn mấy ngày, đồng thời được Lưu Hằng dẫn đi tham quan

Nước Hàn trong tay Lưu Hằng phát triển hừng hực, Lưu Trường đi qua nhiều nơi như thế, thực sự chưa thấy nơi nào phồn vinh hơn Dương Địch, đương nhiên trừ Trường An

Hai huynh đệ mặc thường phục, đi quanh đô thành

Lưu Hằng còn đỡ, đi đường không gây chú ý, với vóc dáng của Lưu Trường, đi trong đám đông quá nổi bật

Cùng với tuổi tác tăng lên, thân thể Lưu Trường cũng như quả bóng bơm hơi, y không phải chỉ to bụng như Lưu Khôi, toàn thân đều to, cao hơn người đi đường cả cái đầu, vóc dáng vạm vỡ

Nhìn ngang to hơn Lưu Hằng, nhìn dọc cũng to hơn

Hai vai y rất rộng, trang phục vốn rộng mặc lên dán sát người, toàn thân gồ lên, bất kể ai thấy cũng nói một tiếng đúng là tráng sĩ

Tuổi của Lưu Trường ở Đại Hán không còn nhỏ nữa, đã vượt qua phạm trù được bảo hộ, luật bảo hộ vị thành niên này cũng kế thừa của Bạo Tần

Bạo Tần quy định, trẻ dưới sáu thước năm tấc không cần gánh trách nhiệm hình sự, nếu phạm trọng tội thì được xử nhẹ, hoặc trừng trị trưởng bối

Tính theo đơn vị ngày nay sáu thước năm tấc là chừng 1 mét 4

Lưu Trường đương nhiên là vượt qua lâu rồi, Hán luật kế thừa Tần pháp lại quy định, người trẻ tuổi dưới 15 không cần phục dịch, phạm tội được xử nhẹ

Tiếp nữa lao dịch và binh dịch tách ra, triều Hán thì tuổi phục dịch của nam đinh một dạo tăng lên tới 23 tuổi, cả đời ít nhất phải trải qua hai lần binh dịch

Lưu Trường không để ý tới ánh mắt người qua đường, chỉ nhìn phong cảnh xung quanh, gặp phải người cũng không nhường, cứ xông thẳng, nhất định muốn người ta phải nhường đường mình

Lưu Hằng vừa đi vừa nói suy nghĩ của mình:" Nước Hàn đất ít người đông, nếu chỉ canh tác thì sợ không thể tự cấp, bởi thế ta toàn lực chiêu mộ nông gia có tiếng các nơi, chuyên môn thiết lập nông chức, để họ chuyên tâm phụ trách canh tác

Sau đó cổ vũ thương mại, để thương cổ tự bỏ tiền làm đường xây nhà ở dịch xá, cho họ ưu đãi

"" Đệ xem, nơi này có rất nhiều thương cổ từ vùng ngoài tới, ta mở nhiều chợ, chợ gia sức, chợ vải, chợ nông

"" Máy dệt đệ làm không tệ, ta đã phổ biến trong địa phận nước Hàn

"Lưu Hằng không hề có ý khoe khoang, hắn chỉ muốn cùng đệ đệ giao lưu kinh nghiệm trị quốc

Cơ mà vị đại vương Trường lớn thế này rồi chưa từng tới phong quốc, kinh nghiệm trị quốc chẳng có tẹo nào, nên đành giả vờ cao thâm:" Ừm, đệ cũng nghĩ giống huynh, có điều huynh trưởng cố kỵ quá nhiều, nếu thẳng tay làm còn tốt hơn

"" Ý đệ là bảo ta bỏ hết hạn chế với thương cổ à? Nhưng ta hơi lo, nếu bỏ hết thì liệu có lẫn lộn đầu đuôi không, lương thực mới là quan trọng nhất

"" Ừm, huynh nói cũng có lý, vẫn phải cẩn thận chút

"" Đúng thế, trước kia có vài phú hộ, ta vốn định xét nhà toàn bộ bọn họ, nhưng sau đó ta phát hiện so với việc xét nhà, chẳng bằng nâng đỡ họ, chuyện họ có thể làm rất nhiều, thi thoảng giết một hai người là họ sẽ ngoan ngoãn ngay

"Nhìn Lưu Hằng nói năng đĩnh đạc, Lưu Trường do dự chốc lát:" Tứ ca, đệ đột nhiên có ý nghĩ này

""Ồ, ý nghĩ gì?""Ừm

Không có gì?"Lưu Hằng nghiêm mặt, không vui hỏi:" Trường đệ, vì sao coi thường ta như thế?"" Tứ ca, không phải đệ coi thường huynh, trong chư vương, trừ Triệu vương ra, còn lại đệ đều hết sức tôn kính

"" Vậy vì sao đệ muốn nói lại thôi

"Lưu Trường cúi đầu:" Ý nghĩ này của đệ rất bất công với huynh trưởng

"Lưu Hằng không hỏi thêm:" Về tới vương cung hẵng nói kỹ hơn

""Vâng!"Hai người tiếp tục đi dạo, chợt Lưu Trường nghe thấy tiếng chửi mắng từ xa truyền tới, còn có một đám đông đứng xe

Lưu Trường rất tò mò, đi nhanh tới đám đông, dùng sức chén vào, rất nhanh đi vào trong cùng

Khi y vui vẻ chuẩn bị xem trò hay thì phát hiện mấy người Hạ Hầu Táo đang chửi nhau với mấy sĩ tử trẻ

Đối diện với Hạ Hầu Táo, Lữ Lộc, Lư Tha Chi, Phàn Kháng là mười mấy sĩ tử nước Hàn, chúng không ngán, phẫn nộ chửi mắng

"Xảy ra chuyện gì?" Lưu Trường giọng ồm ồm đi tới, sắc mặt khó coi:Thấy Lưu Trường, đám Hạ Hầu Táo có chỗ dựa, vây quanh y

Phàn Kháng chỉ kẻ cầm đầu phía đối diện:" Đại ca, tên kia coi thường bọn đệ là người ngoài, muốn gây chuyện

"Lưu Trường liếc xéo văn sĩ kia, tuổi còn trẻ, chắc khoảng Giả Nghị, đeo bội kiếm nhưng không đội mũ, thần sắc nghiêm túc, trang phục không giống Nho gia

Đám phía sau nhìn khí thế của Lưu Trường thì hơi chờn, không dám nhìn y, quay đầu nhìn đông ngó tay, chỉ tên cầm đầu là không sợ

" Các hạ là người cầm đầu những kẻ kia à? Vì sao dung túng chúng hành hung trong thành?" Văn sĩ hỏi:Lưu Trường đủng đỉnh đáp:" Hành hung ra sao?"" Chẳng qua là chuyện nhỏ như uống rượu, chúng ra tay thô bạo, ngang nhiên đánh người khác, coi thường pháp luật

" Người đó lớn tiếng nói:Mấy tên Hạ Hầu Táo vụng miệng nói không rõ ràng, Lữ Lộc ra mặt nói :" Đại

Ca, bọn đệ mua rượu ở quán rượu, chúng tới sau, nhưng bảo quá rượu bán cho chúng trước, bọn đệ tới tranh luận, bọn chúng giễu cợt nói cái gì mà tới nơi này cầu học phải tôn trọng chúng

Hừm, ai muốn tới đây cầu học chứ?"Lưu Trường gật đầu, siết chặt nắm đấm đi về phía đám sĩ tử

Nhìn thấy y đi tới, những tên khác đều lui cả, chỉ còn lại thiếu niên lang đứng đầu quật cường ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hai mắt Lưu Trường

" Hả, ngươi không sợ ta à?"" Nơi này là vương thành, mọi việc lấy vương pháp làm đầu, ta không sai, có gì phải sợ? Huống hồ ta sớm thông báo cho quan phủ, giáp sĩ sắp tới

"Lưu Trường khinh bỉ:" Ngươi không sai à? Nếu không phải các ngươi trào phúng huynh đệ ta thì làm sao bị ăn đòn?"" Hán luật chưa từng quy định trào phúng là tội, đương kim thiên tử nhân từ, ngay cả tội bình phẩm người khác cũng bỏ rồi, mà Hán luật quy định, vô cớ đánh người khác phải bị phạt

"Nghe hắn phổ biến pháp luật cho mình, Lưu Trường hỏi:" Ngươi là người Pháp gia à?"" Gia sư Trương công, danh huy Khôi

"Lúc này Lưu Hằng đi tới nói:" Trường đệ, nên về rồi

"Nhưng Lưu Trường cười nói:" Tứ ca cần gì vội thế, đệ mới lần đầu tiên thấy Pháp gia còn sống

Giáp sĩ nhanh chóng tới nơi, người đi đầu mặt nghiêm nghị, tới trước đám đông, đang định quát tháo thì chợt thấy Lưu Hằn, mặt tái đi, vội vàng cúi người hành lễ

Lưu Hằng khẽ gật đầu, người kia vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lưu Trường, càng kinh hoàng hơn, lần nữa bái lạy

Bình Luận (0)
Comment