Khi đám Lưu Trường lần nữa tới quan nội thì thời tiết lại giá rét rồi
Thời đó là vậy đấy, mà Lưu Trường đi còn nhanh, chứ chậm một chút thì khả năng đi về mất hai ba năm rồi
Lưu Trường thở dài
Loan Bố nói:" Đại vương có phải nhớ thái hậu không? Vài ngày nữa tới Trường An rồi, đại vương không cần như thế
"Lưu Trường lắc đầu:" Đúng là ta nhớ a mẫu, có điều không phải vì chuyện ấy mà thở dài, hoa quả nhà Hợp Dương hầu năm nay, ta không kịp ăn rồi
""Đại vương yên tâm đi! Đám Á Phu nhất định để lại cho chúng ta không ít
" Hạ Hầu Táo tự tin nói:"Ài, ăn vào mùa này làm gì còn vị nữa
""Đúng thế đại vương, có điều dọc đường chúng ta ăn không ít món ngon các nơi, cũng không tệ
"Mấy tên kia bàn bạc món ăn, Lưu Trường tuyên bố:" Sau này đợi ta về đất phong sẽ hạ lệnh các nơi phải hiến đồ ăn cho quả nhân
""Đúng, kẻ nào dám không đưa, chúng ta đi diệt quốc của hắn
" Phàn Kháng la lớn:Loan Bố ngẩng đầu nhìn trời cao thở dài
Còn lúc này Giả Nghị và Triều Thác ở phía sau đội ngũ đang giao lưu thân thiết, trao đổi học vấn
Vốn Triều Thác theo sát Lưu Trường, nhưng vì họ luôn cãi nhau làm Lưu Trường bực mình nên bảo cả hai xéo ra sau mà cãi nhau
Cả hai đang thổ lộ cho đối phương cái nhìn về học thuyết của nhau
"Tiện nho!""Loạn thế cầm thú
""Đố kỵ
""Ác khuyển!"Triệu Đà ngồi trên xe hứng thú xem họ tranh cãi, thi thoảng vỗ tay khen hay
Chợt phương xa có tiếng vó ngựa vang vang, tiếp theo đó là một đoàn kỵ sĩ xuất hiện, Lưu Bất Hại vội vàng an bài phòng thủ, các thân binh bày trận quanh Lưu Trường
Lưu Trường nheo mắt nhìn những kỵ sĩ kia, đám kỵ sĩ xông tới trước Lưu Trường mới dừng lại, trong đó một người tung mình xuống ngựa, vội vàng chạy tới
"Bái kiến Đường vương!""Quả nhân nhận ra ngươi, không phải là ngươi phụ trách tuần tra ở nam quân à? Sao đột nhiên biến thành bắc quân thế?" Lưu Trường nhận ra người đó:Người đó bái lạy:" Nhờ ơn bệ hạ, thần vinh thăng đô úy
Đại vương, xin hỏi Triệu Đà có đấy không?""Có
"Trên trước mắt là kẻ năm xưa lúc nào cũng truy đuổi Lưu Trường ở Trường An, Lưu Trường chỉ phía sau, nói:" Triệu Đà ở phía sau, ngươi tới đây làm gì?""Phụng chiếu lệnh thái hậu, đưa Triệu Đà về Trường An
""Thừa thãi, chẳng lẽ ta mang Triệu Đà chạy về nước Đường
"Người kia vội nói:" Đại vương, thần phụng mệnh tới bảo vệ Nam Việt vương, hộ tống tới Trường An, xin đại vương chớ hiển lầm ạ
""Ý ngươi là quả nhân không bảo vệ được Triệu Đà? Chẳng lẽ ở quan nội có đạo tặc uy hiếp được quả nhân?"Người kia không nói ra lời
Lưu Trường hừ lạnh một tiếng tiếp tục lên đường còn đám kỵ sĩ bắc quân đi theo, vì bọn họ mở đường
Loan Bố tới bên Lưu Trường nói nhỏ:" Đại vương, nếu tới Trường An, những kỵ sĩ này muốn đưa Triệu Đà đi, xin lệnh cho thần và Trương Bất Nghi đi cùng
"Lưu Trường không nói gì, chỉ khẽ gật đầu
Khi bọn họ tiếp cận Trường An, từ xa đã thấy một đoàn người nghênh đón, có điều không phải đại thần trong triều mà là quần hiền Trường An
Trần Mãi cầm đầu đám này đang cười rách miệng, cả đám hú hét chạy tới:" Đại vương! Đại vương!"Cứ như đàn khỉ ở Hoa Quả Sơn
Lưu Trường cười lớn, vội vàng xuống ngựa gặp quần hiền
Bọn họ có vô số lời nói không hết, Lưu Trường được đám đông xúm quanh đi về phía Trường An, Phàn Thị Nhân nói không ngừng:" Đại vương, bọn thần nhớ chết mất, không có đại vương, bọn thần muốn chơi cũng không được, các huynh đệ căn bản không tụ tập nổi
Thần nửa năm rồi chưa gặp tên Trần Mãi này
Còn cả Lữ Chủng nữa, hắn không ra gặp chúng ta
"Phàn Thị Nhân nói xấu một đống
Trần Mãi chỉ cười, đứng ở một bên, hắn sắp tuổi lập quan rồi, nếu không có Lưu Trường, thực sự không chơi được với đám trẻ con này
Trong quần hiền Chu Thắng Chi nhiều tuổi nhất, một năm nữa là lập quan, năm nay 19 rồi, đám Trần Mãi, Phàn Kháng gần như thế
Quán A tương đối nhỏ, chỉ mười ba mười bốn, đúng là không chơi được với nhau
Phàn Thị Nhân tuổi ngang Lưu Trường
Lưu Trường kể chuyện mình trải qua trong chuyến đi này, cái gì mà đánh nhau với gấu dữ, gì mà bắt Nam Việt vương giữa vạn quân, quần hiền nối nhau tán thưởng
Đúng lúc này đám kỵ sĩ bắc quân muốn đưa Triệu Đà đi, Lưu Trường nói:" Loan Bố, Trương Bất Nghi, các ngươi đi theo Nam Việt vương, ông ấy tuổi cao, bên cạnh không thể thiếu người chiếu cố
"Loan Bố và Trương Bất Nghi lập tức vâng lệnh đi theo, tướng sĩ bắc quân định nói gì, nhưng thấy sắc mặt Lưu Trường thì không dám nhiều lời, dẫn người đi
"Quả nhân không hiểu, ngay cả chư hầu vương như Như Ý trở về còn có người nghênh đón, quả nhân đường đường là Đường vương, sao không có đại thần nghênh đón? Thiên tử không tới đã đành, dù sao trời giá lạnh, vì sao đám Quàn Anh, Trần Bình đều không tới
"Trần Mãi cười nói:" Đại khái vì sợ đại vương nên không dám tới
""Sau khi quả nhân đi, trong thành xảy ra chuyện gì?"Trần Mãi cảm khái:" Đại vương
Tào tướng qua đời rồi
"Mặt Lưu Trường tức thì cứng đờ
Tiếp đó Trần Mãi nhìn về phía Lư Tha Chi:" Tha Chi, ngươi phải kiềm chế
Lô công cũng đi rồi
""Cái gì?" Lưu Trường cả kinh:Lư Tha Chỉ thoáng cái mặt trắng bệch, đờ đẫn nhìn bọn họ:" Ta, ta vì sao không biết?""Di ngôn của Lư công, không được ảnh hưởng tới ngươi làm đại sự, không cho bọn ta nói
Đừng đau buồn, Lư công đi êm ái
""Đại phụ!" Lư Tha Chi khóc rống lên, mọi người vây quanh hắn an ủi:Lưu Trường ngửa mặt thở dài, nói với người phía sau:" Quả nhân tới Lư phủ một chuyến, các ngươi nghỉ ngơi trước đi
"Trần Mãi đuổi theo nhắc:" Đại vương, Tào phủ
""Tha Chi vì ta mà không thể gặp đại phụ, ta phải dẫn hắn đi thỉnh tội với Lư công
"Lưu Trường nghiêm mặt, mọi người lên ngựa chạy vào thành, sĩ tốt cổng thành đại khái đã được tin Đường vương sắp về nên khi thấy đám người phóng ngựa tới thì lấy tốc độ nhanh nhất mở cổng thành, sơ tán mọi người, tránh gây cản trở
Một cảnh chó chạy gà bay quen thuộc tái diễn
Mọi người ngựa không ngừng vó tới Lư phủ, Lư Tha Chi gào khóc chạy vào trong, người trong phủ ra đón, ôm nhau khóc
A phụ của Lư Tha Chi dẫn hắn tới trước linh cữu của Lư Quán, hắn lần nữa khóc to, Lưu Trường quỳ xuống yên tĩnh nhìn linh vị
Trong lòng Lưu Trường cũng đau thương, nhưng y biết, đây là chuyện sớm muộn, những người đi theo a phụ tác chiến năm xưa đều già rồi, có rất nhiều người đã đi theo a phụ
Trong đó có người căm ghét a phụ, có người trung thành với a phụ, có cương chính, có ôn hòa
Bất kể thế nào, hi vọng linh hồn bọn họ được yên nghỉ
Lưu Trường nhìn linh vị, như thấy Lư Quán cười với mình
"Trọng phụ, người yên tâm, cháu sẽ chiếu cố tốt cho người nhà trọng phụ, cháu sẽ coi Tha Chi như huynh đệ ruột thịt của mình
"Lưu Trường khấu đầu ba cái, an ủi Lư Cha Chi, bảo hắn yên tâm ở nhà với phụ mẫu rồi dẫn mọi người rời phủ
Ôi, Lư Quán cùng a phụ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lớn lên cùng a phụ, sau khi a phụ đi, ông trở nên ít nói, cơ bản không xử lý chuyện trong triều
Lưu Trường thi thoảng tới thăm ông, Lư Quán nắm tay y kể chuyện mình và Cao hoàng đế lúc còn nhỏ, kể hết lần này tới lần khác, trăm lần không chán, Lưu Trường cũng chưa bao giờ thấy phiền, chăm chú nghe ông kể
Nay ông đi tìm hảo huynh đệ của mình rồi
Tiếp theo nên tới Tào phủ
Đối với Tào Tham, tình cảm của Lưu Trường rất phức tạp
Một mặt Lưu Trường rất kính phục ông già này, toàn thân ông ta đầy thương tích nói lên công lao kinh người của ông ta, ông ta là người quật cường, thậm chí dám đối đầu với thái hậu
Năm xưa ông ta cũng là đại thần duy nhất dám bắt Lưu Trường, bọn họ luôn đối nghịch nhau
Lưu Trường không thích ông ta làm chuyện gì cũng tự ý quyết định coi thường thiên tử, mà Tào Tham không thích Lưu Trường ngông nghênh, cầm đầu phạm pháp
Bất kể thế nào thì người cũng đi rồi