"Oe oe oe !!!"Nửa đêm trong Hậu Đức Điện truyền ra tiếng khóc vang vọng
Trong điện châm đèn, Lưu Trường mặt mày tiu nghỉu nhìn thằng bé trong lòng, đi qua đi lại trong điện, y vừa đi một cái, thằng bé liền không khóc nữa, ngáy khò khò
Lưu Trường ngáp liên hồi, nhìn thằng bé dần ngủ say rồi, rón rén đi vào trong phòng, vừa mới lén lút đặt nó lên giường, thằng bé nhận ra, lại lần nữa khóc toáng lên
"Được, được, không đặt xuống! Không đặt xuống!" Lưu Trường bế thằng bé tiếp tục đi ra ngoài, làu bàu:" Xu, không thể sinh đứa bé không khóc như người ta à?""Đám Kiến, Tường có khóc đau, chỉ còn suốt ngày khóc thôi
À, à, đừng khóc, đừng khóc
""Cầu xin con được không? Đừng khóc !""Con khóc nữa là ta đánh đấy nhé
""Được rồi, được rồi
"Trong bóng đêm Lưu Trường đi qua đi lại, thấp giọng dỗ dành, thằng bé lần nữa ngủ say
Hôm sau Tào Xu thức dậy thì Lưu Trường đứng cách đó không xa, trong lòng bế con, mắt đầy tơ máu, trên mặt lại mang nụ cười nhẹ
Tào Xu vội vàng đi tới, đón lấy con từ tay y: "Đại vương cả đêm không ngủ à? Con có khóc không?""Không khóc, sao nàng không ngủ thêm chút
""Ôi đại vương có thể bảo cận thị bế mà
"" Nhi tử của quả nhân, bằng vào cái gì lại cận thị bế? Khi ta không có nhà đều do nàng chiếu cố, giờ ta về rồi, nàng ngủ thêm đi, con giao cho ta
"Tào Xu có chút đau lòng nhìn Lưu Trường:" Đại vương đi ngủ chút đi
"Lưu Trường ăn cơm xong mới bã người nằm lăn ra giường ngáy khò khò
Tới trưa Lưu Trường mơ hồ cảm thấy có thứ gì dính lên mặt mình, y từ từ mở mắt ra, nhìn thấy quả cầu thịt
Là An leo lên người y, lúc này chân nó không ngừng đạp vào mặt Lưu Trường, Lưu Trường bật cười tóm lấy nó đứng dậy, ôm sát vào lòng rời giường
Tào Xu đang bận, Lưu Trường bế con, nghênh ngang ra cửa, mục tiêu là Tiêu Phòng Điện
"A mẫu !"Khi Lưu Trường đi vào Tiêu Phòng Điện thì Lữ hậu có vẻ đang đợi y, thấy y bế con bằng một tay thì cau mày mắng:" Hai tay!""Dạ!""Đưa qua đây
"Lữ hậu đón lấy đứa bé đặt trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, Lưu Trường nhìn nó hâm mộ:" A mẫu, nó nằm xong đến con được không, a mẫu lâu lắm rồi không xoa lưng, dỗ con ngủ
""Con không sợ mất mặt à?""Có cái gì mà mất mặt, con còn chưa lập quan
"Lữ hậu không thèm để ý tới y, chỉ dỗ dành tôn tử trong lòng
Lưu Trường cảm thấy địa vị khó giữ rồi, y hết cách ngồi trước mặt Lữ hậu bảo cận thị mang cơm nước lên, ăn nhồm nhoàm, vừa ăn vừa nói:" Thằng nhóc này thực sự quá quấy, ồn ào suốt buổi tối
""À, vậy đúng là nó giống cha
""Hả? Con không bao giờ khóc!!""Con là đứa khóc dữ nhất
""A mẫu, người nói khi nào nó có thể cùng con ra ngoài?""Con muốn đưa nó đi làm gì? Trộm gà bắt chó à?""Ặc
Quả nhân là hiền vương, sao có thể làm loại chuyện ấy, chỉ muốn đưa nó đi đọc sách học gì đó
"Ăn cơm xong Lưu Trường nhìn Lữ hậu đặt toàn bộ tâm tư lên tôn nhi, đôi mắt hơi mờ mịt:" A mẫu, thời gian trôi qua thật nhanh, con làm a phụ rồi, chẳng thể nào ngờ được, quá nhanh, quá nhanh
""Giờ con phải nghĩ, Tào Xu làm sao, An phải làm sao? Con chưa thành hôn với Tào Xu đã có con rồi, con nghĩ sau khi An lớn làm sao chưa? Tính là trưởng hay là thứ?"Lưu Trường nghiêm túc nói:" A mẫu đã hạ lệnh thì cưới là được, còn về phần An, tính là trưởng, sau này nó là thái tử nước Đường, con sẽ dạy dỗ nó cho tốt, để nó thành người kế thừa hợp cách
Nó nhất định sẽ còn xuất sắc hơn con
Lữ hậu lắc đầu:" Những chuyện này con tự làm
"Lưu Trường bấy giờ mới hỏi:" A mẫu chuẩn bị đối phó với Triệu Đà ra sao?"Nhắc tới Triệu Đà, sắc mặt Lữ hậu rất khó coi:" Lão già đó ăn nói linh tinh, ly gián chư vương, tội đủ xử tử rồi
""Tốc độ của Quý Bố nhanh thật
" Lưu Trường cảm thán rồi nói:" A mẫu, không thể giết Triệu Đà
"Lữ hậu lạnh lùng nhìn y không nói
"Triệu Đà trước khi đi đã căn dặn hậu sự, giết ông ta chẳng ích gì, ngược lại làm ngoại tộc đang quan sát không dám quy thuận
Con chuẩn bị thu phục thật nhiều ngoại vương để dùng, cùng thảo phạt Hung Nô, lúc này giết ngoại vương không ổn lắm
""Vậy con thấy phải làm sao?" Lữ hậu chờ câu trả lời:" Con nghĩ thế này, đối với Triệu Đà, chúng ta tiến hành ban thưởng, dùng để vỗ về ngoại vương, nhưng không bỏ cấm lệnh với Nam Việt
Đối với các bộ tộc Nam Việt thì thưởng lớn, lôi kéo họ, để các bộ tộc này tự mang thương cổ tới Đại Hán, được ban thưởng
""Con thấy có thể để Tứ ca làm Ngô vương, Lục ca tới nước Hàn, Tứ ca có tài, để huynh ấy đối phó với các man tộc phương nam
"Lưu Trường nói ra ý nghĩ của mình, Lữ hậu nghe chăm chú, tới đoạn để Lưu Hằng làm Ngô vương thì trầm tư:" Trước tiên an bài Triệu Đà ở Trường An đã, những chuyện khác thong thả
"Lưu Trường không nói tới chuyện này nữa:" A mẫu, còn có một chuyện, lần này con tới rất nhiều nơi, quan lại nghe vậy liền tới bái kiến, ra sức nịnh bợ
Trong quá trình nói chuyện với họ con nhận ra, quan viên vì chính tích mà bức ép bách tinh rất nhiều
""Từ khi a mẫu bắt đầu ra sức đề bạt quan lại trong các nước, những kẻ này vì chính tích lạm dụng sức dân, thậm chí có kẻ giữa mùa đông ép dân đi làm đường
Tiếp tục thế này thiên hạ không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu Trần Thắng, Ngô Quảng
Chủ yếu là vì giám sát không đủ, con thấy cần an bài thiên sứ, phụ trách giám sát địa phương
""Ngự sử không trấn áp được quan lớn địa phương, ngoài ra có thể thiết lập một chức vụ không can thiệp vào chính vụ địa phương, nhưng có thể giám sát quan viên gồm quận thủ, có thể báo lên triều bất kỳ lúc nào
"Lữ hậu suy nghĩ nói:" Được, chuyện này ta sẽ xử lý
"Nói tới đó nhìn nhi tử dần có uy nghi của vương giả, cảm khái nói:" Trường, rốt cuộc con đã lớn
""Ha ha ha, tất nhiên rồi
" Lưu Trường ngoạc miệng cười:Lưu Trường căn bản không thể nằm trong lòng a mẫu được nữa, dù y nằm xuống được chỉ sợ làm a mẫu bị thương
Bởi thế trong lòng a mẫu nay thuộc về Lưu An, cái đứa tôn tử không có danh phận, bà sủng ái thậm chí hơn đích trưởng tôn Tường
Đại khái là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, hoặc là vì khi Lưu An ở bên bà, dù sao thì khi Lữ hậu dỗ Lưu An ngủ, trong lòng vị đại vương nào đó rất chua, địa vị gia đình giảm mất rồi
Lưu Trường bế con về Hậu Đức Điện thì Tào Xu đang đợi y
"Hôm nào đó ta đưa nàng đi bái tế Tào công
"Mặt Tào Xu thoáng buồn:" Vâng
Thực ra a phụ sau khi biết tình huống của thiếp rất vui, ông ấy gọi huynh trưởng tới mắng một trận, hỏi vì sao không học muội tế
Ông ấy luôn muốn thấy con của chúng ta, nhưng ông ấy không thấy được
A phụ chinh chiến tứ phương, thương tích thực sự quá nhiều, ông ấy cứ nhịn
Tới tận khi qua đời cũng không kêu đau
"Lưu Trường tất nhiên không biết rằng Tào Tham trên lịch sự bị bệnh tật dày vò, trợ giúp tân thiên tử được vài năm thì cũng đi, giờ kiên trì tới nay là vì tên "phản tặc" Lưu Trường khiến ông không sao yên tâm được, kiên trì chiến đấu tới cùng
"Ông ấy có nói gì không?""A phụ trước khi lâm chung bảo thiếp nói với đại vương nhất định phải lấy đầu Mạo Đốn tới tế bái, ông ấy nói cả đời phá địch vô số, chỉ có Hung Nô là không phá được
Phải thấy Mạo Đốn rơi đầu, ông ấy mới có thể yên nghỉ
"Lưu Trường hít sâu một hơi, đưa tay ra trang trọng nói:" Lưu Trường ta thề với trời, nhất định sẽ chém thủ cấp Mạo Đốn tới tế bái nhạc trượng, nếu không thể hoàn thành, khiến ta chết không đất chôn
"Tào Xu thất kinh định nói, Lưu Trường đã trách:" Đây là ước định giữa đại trượng phu, nàng không cần nói nhiều
"Tào Xu cúi đầu nói: "Vâng
"