Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 328 - Chương 328: Khi Ta Đi(2)

Chương 328: Khi ta đi(2)

Lưu Doanh sầm mặt:" Bằng câu này của đệ là đủ đi xây Trường Thành cả đời rồi!""Ha ha ha, sao nhị ca nỡ chứ?""Chí hướng của đệ thật cao, chỉ là vì sao chỉ nghĩ tới chinh chiến, phải quan tâm tới bách tính

"Lưu Trường cười ha hả:" Chuyện trong nước không phải là còn có Nhị ca sao, Nhị ca cấp đệ lương thực quân giới, đệ phụ trách mở mang bờ cõi, huynh đệ ta lập nên đế quốc khổng lồ chưa từng có! Đợi trăm năm sau, đệ đi tìm a phụ hỏi, xem xem công đức ai lớn hơn

"Lưu Doanh buồn bã:" Trẫm chỉ là người bình thường

""Ai nói thế, nhị ca, bằng vào những lời vừa rồi của đệ, nếu đổi lại là người khác đã không thể bước chân ra khỏi Tuyên Thất Điện rồi

Chỉ có Nhị ca tin tưởng đệ, tương lai nếu đệ cần, nhị ca nhất định là người gửi lương thực khí giới tới trước tiên

Có thể thấy Nhị ca là thiên tử hiền mình

Nhưng Nhị ca đừng đối xử với người khác như thế, chỉ được đối xử với đệ như thế thôi

"Nhị ca cứ yên tâm quản lý chuyện trong nước, chuyện nước ngoài giao cho đệ, tương lai chúng ta cùng vào miếu để hậu nhân cúng tế

"Lưu Doanh bật cười, ánh mắt nhìn Lưu Trường rất quyến luyến, vẫn gật đầu:" Được, cùng vào miếu

Bao giờ đệ đi?""Ngày mai

""Vậy tối nay tổ chức gia yến

""Vâng!"Theo sai bảo của Lữ hậu, Lưu Trường liền tới phủ Vũ Dương hầu

Khi Lưu Trường tới, cả di phụ và di mẫu đều vội ra đón, nay không thể coi Lưu Trường như trẻ con nữa rồi, vị này đã là một đại vương chân chính

Luận tình thần, Lưu Trường phải tham bái họ, luận tước vị thì họ gọi Lưu Trường là đại vương

Gặp lại Vũ Dương hầu, lòng Lưu Trường bùi ngùi

Vị Đại Hán đệ nhất dũng sĩ năm xưa, nay tóc đã xám đi, người vẫn cao lớn nhưng lưng hơi còng, mặt đầy nếp nhăn, cả hàng mi cũng có chút màu bạc

Người vẫn gồ lên, nhưng không còn hùng dũng nữa, mặt cũng không còn hung thần ác sát như trước, không thể dùng một ánh mắt dọa Lưu Trường khiếp hãi

"Di phụ!""Ha ha ha, thằng nhóc này rốt cuộc cũng nhớ ra ta rồi

" Phàn Khoái đi tới vỗ vai Lưu Trường kinh ngạc thốt lên:" Thằng nhóc này lại cao lên

"Tiếp đó ông ta ôm vai Lưu Trường kéo vào trong phòng, Lữ Tu trừng mắt rồi cũng mỉm cười đi theo họ

Biết Lưu Trường tới bái phỏng mình, Phàn Khoái vui lắm, ông ta sai người bày rượu thịt, bảo Lưu Trường ngồi bên cạnh, nhìn Lưu Trường như nhìn thấy đại ca thời trẻ, tuy vóc dáng không giống nhưng cử chỉ hành vi lại cực giống

"Sắp đi à?""Vâng

""Khi nào?""Ngày mai ạ !"Phàn Khoái ngẩn ra:" Nhanh thế?"Trong phòng im lặng một lúc, Phàn Khoái cảm thán:" Nếu ta trẻ hơn mười tuổi sẽ cùng ngươi tới nước Đường, chém thêm vài tên Hung Nô

""Ha ha ha, trọng phụ vẫn chưa già mà, nếu trọng phụ nguyện ý, ta bái làm quốc tướng

""Ài, cái đó thì thôi, nước Đường ngươi ai cũng là tướng quốc à? Mấy ngày trước thằng nhãi Kháng còn la hét tới nước Đường làm quốc tướng, không bằng ngươi cho ta làm đình trưởng còn thực tế hơn

"Hai người cười lớn, Lữ Tu ở bên nói:" Trường, Kháng còn nhỏ, nếu nó đã muốn theo cháu tới nước Đường, vậy thằng nhãi đó phó thác cho cháu

""Di mẫu yên tâm, đi theo cháu sớm muộn gì hắn cũng thành quốc tướng nước Đường

" Lưu Trường nói tới đó hơi do dự:" Khanh còn khỏe không ạ?"Phàn Khoái không đáp, Lữ Tu trầm ngâm:" Trường, Khanh có thân thích với thái hậu, bất kể thế nào cũng không thể làm thiếp

Nếu không sẽ làm tổn thương thể diện thái hậu

""Chư hầu vương đâu ra thiếp thất, nước Đường có chế độ tả hữu vương hậu

""Vậy đích tử phân chia ra sao? Do ai nắm việc trong nhà?""Đều là đích tử, chuyện do cháu nắm

""Vậy cũng phải mai mối cưới xin đàng hoàng, cháu hiểu chưa, mai cháu xuất phát rồi

"Lưu Trường sờ mũi, nhưng y chưa bao giờ ngại nói thằng:" Khanh còn nhỏ, chưa tới tuổi xuất giá, đợi lần sau cháu tới triều kiến bệ hạ hẵng thương lượng chuyện này

"Chuyện này nói rõ ra, không khí quay lại hòa hợp như trước

Uống rất nhiều rượu, Phàn Khoái lần nữa kể chuyện quá khứ, than nay sức khỏe đi xuống, kể năm tháng hào hùng nhất của mình, mắt đầy khát khao

Giống đại đa số võ tướng, Phàn Khoái cũng bị bệnh tật dày vò, đó đại khái là số mệnh chung của họ, chinh chiến cả đời, thương tích tích lũy, chết đi trong ốm đau vô tận

Phàn Khoái nói:" Phải đa tạ cháu phái y giả kia tới, ông ta đâm cho ta vào châm, cảm giác đau đớn đỡ hơn

""Thật tiếc

" Phàn Khoái nhìn Lưu Trường một cái, uống rượu không nói:Nhưng Lưu Trường lại hiểu ý ông ta, cười lớn:" Nghe nói di phụ được gọi là Đại Hán đệ nhất dũng sĩ, nay cháu đã lớn rồi, không bằng chúng ta tỉ thí

"Lữ Tu vội nói:" Di phụ cháu đã nhiều

"Phàn Khoái thô bạo cắt lời nàng, mắt hừng hực đấu chí:" Được

"Trong sân hai còn gấu lớn nhìn nhau chằm chằm, Lữ Tu lo lắng nhìn họ không dám nói

Đột nhiên hai người lao vào nhau, tóm lấy vai đối phương, bắt đầu đấu sức

Lưu Trưởng cảm thụ được sức mạnh cực lớn từ Phàn Khoái, đồng thời Phàn Khoái cũng nghiên răng liền tục dùng sức

Hai bên đều muốn vật ngã đối phương, giằng co với nhau, hai con dã thú mặt mày hung bạo, gây ra áp lực cực lớn

Đúng lúc ấy Phàn Khoái thấy sức mạnh của Lưu Trường hơi đuối, kéo một cái, Lưu Trường lảo đảo, ông ta thuận thế đè lên

Phàn Khoái hở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, cười to:" Ha ha ha, ai mới là Đại Hán đệ nhất dũng sĩ?""Được rồi! Đứng dậy đi, di phụ nặng quá

"Phàn Khoái cười toét miệng đứng dậy, Lữ Tu thở phào chạy tới muốn lau mồ hôi cho ông, Phàn Khoái lớn tiếng la:" Không cần phải thế!"Lưu Trường ngồi trên mặt đất, hoạt động cánh tay:" Không tính, vừa rồi là do cháu trượt chân thôi

""Ha ha ha ha, cái thằng nhóc này, dù chái có lớn thêm nữa cũng không phải là đối thủ của ta đâu!" Phàn Khoái cười to:Lưu Trường vẫn làu bàu, mặt đầy vẻ không phục:" Chẳng qua cháu còn nhỏ thôi, năm sau cháu tới triều kiến, chúng ta lại thử

""Được!!"Khi Lưu Trường rời phủ Vũ Dương hầu, Trương Bất Nghi vẫn nói cuộc so tài vừa rồi:" Đại vương thừa sức thắng, vừa rồi đất bị trơn, đại vương lại không quen thuộc nơi này, nếu là Đường vương phủ, đại vương nhất định sẽ thắng

Phàn Khoái thở hồng hộc rồi mà đại vương còn chưa đổ mồ hôi

"Lưu Trường chỉ cười không đáp, trong số xá nhân chỉ Quý Bố không nói gì, miệng khẽ mỉm cười

Đại vương đúng là một người rất tốt

Lưu Trường lại đi tới bái kiến vị Vương "giáo đầu" kia, lần nữa xin lỗi ông ta, đề lại rất nhiều lễ vật bồi thường, đồng thời hứa cho ông ta vị trí quốc tướng nước Đường

Đến tối Lưu Trường mới về hoàng cung

Trong hoàng cung, mọi người đến đủ

Lữ hậu ngồi ở thượng vị, Lưu Doanh ngồi ở bên, những người khác ngồi túy ý, dù sao cũng là gia yến

Lưu Trường, Tào hoàng hậu, Tào Xu, Lưu Kiến, Lưu Tường, Giả Nghị, Trương Yên, Lữ Thích Chi, Phàn Khoái

Toàn là thân thích

Bữa tiệc này để tiễn chân Lưu Trường

Phàn Khoái lớn tiếng kể chuyện đánh bại Lưu Trường, Lưu Trường không vui phản bác, mọi người ăn thịt, tán gẫu

"A mẫu, có chuyện này cần người giúp

" Lưu Trường sàn tới bên Lữ hậu cười nịnh:"Muốn bao tiền?""Không phải tiền ạ

" Lưu Trường đấm vai bà:" Con và Xu lần này tới nước Đường, nhưng An còn nhỏ quá, nó không chịu được, nước Đường dù sao cũng là nơi hẻo lánh, con sợ nó không quen, nên muốn nhờ a mẫu giúp chiếu cố vài năm, đợi nó lớn hơn chút, mới đón về nước Đường

"Lữ hậu ngạc nhiên nhìn Tào Xu

Tào Xu cười nói:" Đại vương cùng con thương lượng, An còn quá nhỏ, vẫn nên để lại chỗ thái hậu

""A mẫu, Xu nói với con đấy

"Lữ hậu nhìn Tào Xu hiền hòa hơn nhiều, nhưng bà vẫn không vui:" Nuôi con lớn thế này rồi lại còn phải giúp con nuôi nhi tử à? Làm gì có cái lý đó

""Không phải ai cũng có tư cách nuôi nhi tử của Lưu Trường con

Đó là là vinh hạnh của a mẫu!"Lữ hậu đưa tay tìm gậy, Lưu Trường vội né sau lưng Lưu Doanh:" A mẫu, mai con đi rồi đó, người nuôi An cho tốt, để nó thao luyện võ nghệ, đừng học thành thói xấu chăm chỉ đọc sách

""Ha ha ha!"Mọi người cười lớn, chỉ Tào hoàng hậu không vui, cười rất giả, nhìn Tường cười ngốc nghếch, lòng nàng đầy lo lắng

Lưu Trường say rồi, Lưu Kiến vội vàng bịt tai

"Gió lớn nổi lên hề !"Lưu Trường hát to, Lưu Doanh cũng đã say hòa ca với y, đây là lần đầu tiên hắn hát, có điều cũng có phong phạm của Cao hoàng đế lắm

Chẳng hiểu làm sao Lưu gia chẳng có tí kỹ năng ca hát gì, dù sao hai huynh đệ hát, biến Tiêu Phòng Điện thành lò mổ

Bọn họ còn mua kiếm, không khí rất tốt

Tới khi kết thúc Lưu Trường say khướt ôm chặt Lữ hậu mà khóc:" A mẫu !"Bất kể người khác khuyên thế nào y cũng không buông tay

Lữ hậu ôm nhi tử khóc nức nở như đứa bé, khẽ hôn lên đầu y: "Về đi!"

Bình Luận (0)
Comment