Khi con tuấn mã màu trắng chở chủ nhân của nó rời thành Trường An, theo sau có một đoàn người theo mãi
Lưu Trường quay đầu, sau lưng y là quần hiền và người thân quyến luyến
Lưu Kiến lau nước mắt, đám Quán A và Chu Kiên khóc thút thít nhìn Lưu Trường, bọn họ gần như chặn hết cổng thành, đám giáp sĩ phụ trách trông cổng thành không dám nói một câu, đầu cúi thấp, người qua đường qua qua lại lại không dám đi vào, tìm lối khác
Lưu Trường phất tay hô:" Về cả đi!""Đại vương!" Đám đông kêu lên:Lưu Trường cười lớn, đang định nói gì thì thấy bóng người quen thuộc bên Phàn Thị Nhân, y kêu lớn:" Đợi ta về!""Vâng!" Cả đám đáp lại:Lưu Trường cười vang, chợt y thúc ngựa phóng đi như bay, các xá nhân xung quanh rồi rít đuổi theo, tới tận khi bóng hình y đi xa rồi cũng không quay đầu thêm lần nào
Mọi người không gọi nữa, khi Lưu Trường thực sự rời Trường An rồi quần hiền ôm nhau khóc nức nở, bọn họ mất đi linh hồn rồi
Lữ Chủng nước mắt ròng ròng nói với mọi người:" Đại vương không còn nữa, chúng ta phải đối xử với nhau thật tốt, đợi lớn thêm vài tuổi cùng tới nước Đường
""Đúng, đại trượng phu phải làm Đường quốc tướng!"Cả đám nhao nhao phụ họa, đúng lúc này Lữ Chủng đột nhiên nhận ra cái gì, hỏi Chu Kiên:" Nhị ca của ngươi đâu?""Nhị ca ta không phải vừa rồi còn ở đây à? Hả? Hắn đâu rồi?"Đối lập với quyến luyến của quần hiền là quần thần, là giáp sĩ tuần tra, bọn họ vui lắm, tung mũ chúc mừng, bao nhiêu năm rồi, bọn họ rốt cuộc cũng đợi được cái ngày này
Đường vương rốt cuộc cũng đi rồi, đám đại thần lặp tức mở tiệc ăn mừng chuyện may mắn này, từ ngày Đường vương chạy khỏi hoàng cung, bọn họ chưa có lấy một ngày thái bình
Đường vương đi rồi, Trường An bình an rồi!Lưu Trường lần này tới nước Đường, đội ngũ hết sức to lớn, dù sao còn phải mang theo gia thất, cận thị, xá nhân, hảo hữu, thân binh còn cả Triệu Đà, đội ngũ rầm rộ, có thể so với Cao hoàng xuất hành năm xưa
Mà Lưu Trường đi đầu đội ngũ, cưỡi trên con ngựa cao lớn, đầu nghênh nghênh ngẩng cao, mặt kiêu ngạo
"Đại vương rời Trường An như hổ về rừng, rồng ra biển, từ nay trở đi không một ai trói buộc được đại vương nữa
Lần này tới nước Đường, đại vương có thể suất lĩnh bọn thần, lập nên cơ nghiệp bất thế, ngày sau đánh về Trường An, không ai chống được
" Trương Bất Nghi kích động tới run người:"Trương Bất Nghi, tên phản tặc kia
" Triệu Bình mắng to:"Nơi này chỉ có một vị quân vương, đâu ra phản tặc
" Trương Bất Nghi xòe bài rồi, hắn không vờ vịt nữa, dù sao đã rời Trường An, căn bản không cần phải ngụy trang:Quý Bố lên tiếng nói:" Những lời này ngươi đừng nói trước mặt người ngoài thì hơn
"Trương Bất Nghi nhìn ông ta mà kinh ngạc:" Hả? Làm sao mà ông cũng theo thế?""Ta là xá nhân của đại vương, vì sao không thể đi theo?""Ài, ủy khuất cho ông rồi, sau này truyền tin phải chạy tới tận Trường An xa xôi, có cần ta tặng cho mấy thám báo không?"Khi mấy xá nhân tán gẫu, Lưu Trường ngớ người, y nhìn thấy một thiếu niên dắt theo một con chiến mã, cười ngoạc miệng đằng xa nhìn mình
"Đại vương!""Cái thằng này, sao lại chạy tới đây, mau về đi
""Đại vương, thần ra ngoài cầu học rèn luyện, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được đại vương ở đây!"Lưu Trường nhảy khỏi lưng ngựa, đi nhanh tới trước mặt Chu Á Phu, cúi đầu xuống hung dữ nói:" Ngươi mới được bao tuổi, cầu học cái gì? Về cho ta!""Đại vương! A phụ cho thần ra ngoài cầu học, thần không đi theo đại vương, dù đại vương có bảo thần về bây giờ, thần vẫn ra ngoài cầu học
" Chu Á Phu đàng hoàng đáp:"Ngươi!" Lưu Trường nghiến răng:" Ngươi cầu học ở đâu?""Nước Đường!""Lưu Bất Hại, phái người bắt trói tên này, mang về cho ta
"Thân binh trực tiếp xông tới dè Chu Á Phu xuống, Chu Á Phu kêu to:" Đại vương, thần đã tới tuổi cầu học, vì sao không cho thần theo? Ngay cả Hạ Hầu Táo, Tiêu Diên đều có thể đi theo, vì sao thần không được?"Lưu Trường nhìn hắn, chẳng động lòng
"Đại vương nếu đưa thần về, thần vẫn sẽ chạy, tới thẳng Yên Ngô, da ngựa bọc thây
""Ngươi còn dám đe dọa quả nhân à?" Lưu Trường phẫn nộ, tám lấy Chu Á Phu vung nắm đấm:Chu Á Phu hét lên:" Đại vương đánh đi, đánh xong phải để thần đi theo
""Lưu Bất Hại! Cho tên này tới doanh thân binh làm hỏa phu, dựa theo yêu cầu với sĩ tốt đối đãi với hắn, phàm có nửa câu oán trách, thoải mái đánh
""Vâng!"Chu Á Phu mừng lắm, hét lên:" Đa tạ đại vương!"Bấy giờ hắn mới cười toét miệng theo Lưu Bất Hại đi vào đội ngũ, Hạ Hầu Táo đang đánh xe cười mắng:" Cái thằng nhãi này
"Lưu Trường lắc đầu liên hồ, sao quả nhân toàn gặp phải đám huynh đệ không đáng tin như thế chứ?Khi rời thành rồi Hạ Hầu Táo mấy lần xin đại vương cho đánh xe, Lưu Trường thấy hắn sắp khóc tới nơi liền để vị Nhạc Nghị này đánh xe, để Tiêu Diên, Trần Mãi không giỏi cưỡi ngựa ngồi lên xe, bọn họ theo ngay phía sau Lưu Trường
Được cái lần này Hạ Hầu Táo không làm lật xe, cùng với tuổi tác tăng lên, bản lĩnh đánh xe của hắn cũng có tiến bộ, ít nhất là không vừa đánh xe một cái là lật luôn nữa
Lưu Trương cũng tinh thông đánh xe lắm, thừa lúc đường đi trống trải, không có người đi đường liền ngồi bên cạnh, dạy Hạ Hầu Táo đánh xe
"Hạ Hầu Táo! Nhìn thấy mấy tiều phu sợ hãi kia không?""Thấy ạ!""Xông lên xô chết bọn họ đi!""Hả, đại vương, sao có thể tùy tiện xô chết người như thế?""Biết thế mà ngươi vẫn không dừng xe à?"Hành trình diễn ra suôn xẻ, ai nấy đều vui, cả Tào Xu tuy nhớ con, nhưng nàng thỏa được ước mơ ra ngoài, tâm trạng phấn chấn
Đến buổi tối mọi người dừng lại cắm trại nghỉ ngơi, Triệu Đà ngồi xuống bên Lưu Trường, cười khà khà ăn thịt
"Trường, con đường này dẫn tới nước Triệu à?""Sao ông biết
""Ồ, đại khái vì ta là người Triệu
""À, đúng rồi, thiếu chút nữa quên, chúng ta tới nước Lương một chuyến trước
""Vì sao?""Liên quan gì tới ông, ta muốn đi đâu thì đi đó, nếu ta muốn, dù kéo ông đi tới vương trướng Hung Nô chơi Mạo Đốn cũng không phải không thể
"Triệu Đà lắc đầu:" Bằng vào những người chúng ta, đi tới đó không phải chơi Mạo Đốn mà là để Mạo Đốn chơi
"Lưu Trường không đáp, chỉ dùng đống lửa nướng thịt trong tay, thần sắc hết sức yên tĩnh
"Nhớ a mẫu của cháu hả?" Triệu Đà nhìn đống lửa lớn trước mặt, nói:" Đại trượng phu nếu đã lựa chọn thì không nên hối hận
""Năm xưa ông rời quê có hối hận không?""Không hối hận
""Cho dù ly tán với thê nhi?""Đúng, dù ly tán với thê nhi, đại trượng phu sống trên đời phải có thành tựu, ở bên cha mẹ, không phải là hành vi của anh hùng hào kiệt
Đại trượng phu phải cát cứ một châu, khiến một phương thần phục, hoặc là chinh chiến tứ phương, khiến kẻ địch cúi đầu, cho dù chết cũng khiến người khác không dám tới gần, đứng xa mà chửi, thế mới không phụ một thân nam nhi
""Ha ha ha !" Lưu Trường ngửa đầu cười lớn:" Suy nghĩ của ta khác ông
""Ồ, thế nào?""Đại trượng phu ở trên đời phải vệ quốc an dân, hoặc là cai trị một vùng, khiếp một phương hưng thịnh, hoặc là chinh chiến ngoại địch, giữ trong nước thái bình
Không để mẹ con phải phân ly, không để thiếu niên phải tòng quân, để người già có nơi chăm sóc, an cư lạc nghiệp
Dùng sức mộ mình che chở thiên hạ, dù chết cũng phải có người quỳ trước mộ hô to hào kiệt, đó mới là chuyện nam nhi nên làm
"Triệu Đà nghe vậy cười lớn