Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 349 - Chương 349: Đồ Tốt Cũng Có Thể Gây Họa

Chương 349: Đồ tốt cũng có thể gây họa

Lưu Trường giơ trường kích trong tay, chơi một cách vui vẻ

Kích là hợp thể giữa mâu và qua, nó vừa có mũi nhọn lại có mũi ngang, nhiều tác dụng, nhưng loại vũ khí này đã phần sử dụng cho bộ chiến, bao gồm phân loại khác nhau, có thể ném, có thể dùng như vũ khí dài hoặc vũ khí ngắn

Còn Lưu Trường muốn dùng đại kích, y thấy thế mới uy

Thượng phương lệnh trong vương cung lúc này hết sức nóng lòng:" Đại vương, nếu xuất chinh vật này bất tiện lắm, hai tay cầm binh khí, sao tác chiến được?""Thứ này mà phải cần hai tay à?"Lưu Trường một tay nhấc lên bắt đầu múa, múa không có phương pháp nào, chỉ ỷ vào sức mạnh, khiến kích xoay vù vù, múa cho quan lại thượng phương dáo dác né tránh

Vị thượng phương lệnh hiện giờ là người quen cũ của Lưu Trường, Mặc giả Trần Đào, năm xưa là môn khách của Khoái Thông, từng muốn ám sát Lưu Trường, lại bị Lưu Trường uy hiếp làm việc cho mình, nay ở nước Đường đón nhận mùa xuân thứ hai, hoàn toàn quy thuận

Nước Đường là quốc gia rất bao dung, ngay cả học phái Dương Chu cũng không bị xua đuổi, người Hung Nô có thể làm tướng trong quân, Sở Mặc bị người ta khinh bỉ ở nơi này là danh môn chính đạo được kính phục

Mặc dù đương kim quốc tướng là đại hiện Nho gia, nhưng cách làm việc của ông ta chẳng nhìn ra chút bóng dáng Nho gia nào, bất kỳ học phái nào cũng không bị ông ta bài xích, chỉ cần dùng được là được

Thậm chí ông ta còn rất thân với chó săn Pháp gia, nghe nói gần đây ông ta viết thư cho Pháp gia Trương Khôi, mời tới nước Đường làm quan, Trương Khôi lên đường ngay

Thế mà cũng tính là đại nho à?Hơn nữa đời sống tư của vị quốc tướng này khá hỗn loạn, nghe nói có thể tìm thấy con ông ta ở mỗi huyện, thậm chí mỗi hương của nước Đường

Trần Đào nhìn Lưu Trường múa kích vù vù, nói:" Đại vương sức lớn có thể làm thế, nhưng khi bôn ba đường xe, chém giết hồi lâu, lúc sức cùng lực kiệt, đại vương còn múa được nữa không? Đại vương phải mặc giáp, đeo kiếm, mang cung, đánh lâu cũng kiệt sức

"Lưu Trường bấy giờ mới dừng tay, nhìn vũ khi trong tay trầm tư:" Người đâu, mang bảo mã của quả nhân tới đây

"Rất nhanh có người mang bạch mã tới Phu Vũ Điện, Lưu Trường lại bảo người mặc giáp cho mình, võ trang đầy đủ lên ngựa, bắt đầu phóng ngựa chạy nhanh, vừa phòng ngựa vừa múa vũ khí

Quan lại thượng phương hiểu ngay, đại vương nhà mình đang thử nghiệm, không ai cắt ngang, chỉ chăm chú xem

"A !""Giết !"Lưu Trường cứ như thế chạy qua chạy lại, trường kích không ngừng bay múa, cứ như y không hề biết mệt, tiếng kích xé gió vun vút chẳng suy giảm

Quan lại thượng phương xem tới mệt rồi

"Bao lâu rồi?""Nửa canh giờ rồi

"Trần Đào hít sâu một hơi, hôm nay mới thấy cái dũng của Bá vương

Rốt cuộc Lưu Trường dừng lại thở, tung mình xuống ngựa, nói với quan viên đừng xa:" Không thể xông tới nữa, ngựa của ta không chịu nổi

Ừ, ngươi nói đúng, đúng là sẽ kiệt sức

"Trần Đào cười xấu hổ:" Đại vương, thần có mắt không tròng, không cần thử nữa, đại vương cứ dùng trường kích đi, mang nhiều chiến mã là được

"Nhưng Lưu Trường lắc đầu tới bên tuấn mã nhìn nó:" Không được

""Đại vương

""Ngươi đừng nói vội

"Lưu Trường chăm chú nhìn tuấn mã, không rõ nghĩ gì, đột nhiên y cởi giáp, lại cởi áo trên, xé một miếng vải

Trần Đào nhìn Lưu Trường để mình trần, vội sai người mang áo tới muốn khoác lên, Lưu Trường khó chịu đẩy ra

Lưu Trường cực kỳ tráng kiện, vai rộng hông lớn, ngực gồ cao, bụng bằng phẳng không có thịt thừa, khi y nâng tay lên, lưng cũng đầy thớ thịt, cánh tay cực to, từng khúc rõ ràng

Đám Lưu Đào hoàn toàn bị y thu hút ánh nhìn, hoàn toàn không nhìn ra y đang làm gì

Rất nhanh Lưu Trường lau mồ hôi trán, chỉ tuấn mã nói:" Các ngươi xem thứ ngày thế nào?"Mọi người nghe vậy vội chạy tới, chỉ thấy Lưu Trường dùng vải làm hai vật nhỏ bên yên ngựa, có thể lồng chân vào, cả đám không hiểu gì

Lưu Trường đẩy Trần Đào:" Ngươi lên ngựa thử đi

"Trần Đào nghe lời, cẩn thận lên ngựa

Bạch mã tính dữ bắt đầu nóng nảy, Lưu Trường quát:" Cho chân vào

"Con ngựa bắt đầu lồng lên lao đi, Trần Đào kịp cho chân vào, hắn kinh ngạc nhìn hai chân lại thử buông tay ra, hoàn toàn không sao cả

Đến khi hắn xuống ngựa, kích động nói:" Đại vương, thứ này nên làm số lượng lớn, quá tốt rồi, có nó kỵ binh có thể dùng hai tay bắn cung

"Nói xong hắn nhớ ra cái gì, quay sang quát quan lại xung quanh:" Các ngươi nhớ kỹ, chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai! Làm trái, nấu!"Đám quan lại vội cúi đầu không dám nhìn

Trần Đào sợ hãi nói:" Đại vương, nếu thứ này bị Hung Nô biết được

Chúng có bốn mươi vạn kỵ binh

Vậy sao được?""Có gì phải lo chứ, giữ bí mật là được rồi

""Đại vương, thứ này rất đơn giản, không khó bắt chước, chỉ cần bọn chúng nhìn một cái thôi là có thể làm theo

Có thứ này thực lực Hung Nô sẽ tăng vọt

Nay bọn chúng chỉ dựa vào cái lợi kỵ xạ, thêm vật này há chẳng phải thành họa ngợp trời?"Người Hung Nô có sắt, còn có rất nhiều, sau này Hán thư có ghi chép về Hung Nô:" Toàn là giáp kỵ! Lời thì tiến, bất lợi thì lui, bỏ trốn chẳng xấu hổ, toàn là vì lợi, không biết lễ nghĩa!" Những lời này miêu tả rõ ràng tác phong chiến đấu của Hung Nô

Tới lui như gió, không ngừng dùng kỵ xạ để tiêu hao địch, nếu địch chống không nổi, vậy thì trực tiếp nuốt chửng, nếu địch chống được thì rút lui, chẳng qua chỉ tổn thất ít tên, nhưng lại có thể làm địch trọng thương

Nếu truy đuổi chúng, chúng vừa chạy vừa đánh, dùng lời đời sau thì gọi là "Chơi thả diều"

Bởi thế muốn đánh chúng trọng thương là vô cùng khó khăn, khi Hán Vũ Đế bắt đầu xuất chinh Hung Nô, chém được vài trăm, vài nghìn đã là đại thắng

Đương nhiên về sau Đại Hán càng chiến càng mạnh, từng sáng tạo chiến tích chém mấy vạn người, có điều đó là chuyện rất lâu rất lâu sau này rồi

Còn Trần Đào nhìn một cái thấy ngay vật nho nhỏ này có tác dụng cực lớn, nếu để người Hung Nô biết, chúng sẽ như hổ thêm cánh

Tưởng tượng hơn bốn mươi vạn quân đội mặc giáp còn có thể kỵ xạ, Trần Đào sởn hết da đầu

Lưu Trường được Trần Đào nhắc nhở cũng nghĩ tới rất nhiều thứ, cau mày hỏi:" Chẳng lẽ thứ tốt thế này lại bỏ không dùng?""Đại vương, nay chiến mã Hung Nô cực nhiều, mà Đại Hán tuy nói có Nguyệt Thị quy thuận, nhưng kỵ binh Đại Đường chẳng qua chỉ có một vạn người

Số lượng chiến mã chênh lệch với Hung Nô như trời với đất, thứ lợi khí này nên đợi tới khi số lượng chiến mã hai bên ngang nhau, hoặc là Đại Đường có sung túc chiến mã mới nên dùng quy mô lớn trong tác chiến kỵ binh

"Lưu Trường do dự một lúc nói:" Ngươi đi gọi thái úy tới đây, trước tiên xem suy nghĩ của thái úy thế nào đã

"Trần Đào vâng lời, nhưng vội vàng tháo thứ kia ra, nói:" Đại vương, thứ này không thể để quá nhiều người nhìn thấy

"Lưu Trường không ngăn cản

Trong lúc đợi thái úy tới, Lưu Trường ngồi bệt xuống đất, bày ra tư thế tổ truyền, mắt đầy phiền muộn

"Có thứ tốt lại không cho người ta dùng, đây là đạo lý gì?""Hung Nô đáng hận, quả nhân lần này xuất chinh, nhất định báo thù gấp mười

""Mạo Đốn, tốt nhất đừng để quả nhân gặp được, nếu không quả nhân bắt lấy, mang tới Long Thành chơi

"Trần Đào đứng ở bên không nói gì cả, từ khi tới nước Đường, hắn bắt đầu chế tạo một lượng lớn những thứ mới mẻ, bản thiết kế những thứ này đều tới từ Lưu Trường

Lưu Trường không muốn tự làm, đem thiết kế ném cho Trương Thương, Trương Thương cũng không muốn tự làm, ném qua cho thượng phương

Mấy năm qua Trần Đào làm rất nhiều đồ tốt, như xe ngựa bốn bánh, xe một bánh, bọn họ còn cải tiến cách làm giấy hoàn toàn mới, toàn lực để giảm mạnh chi phí, tuy chưa giảm được mấy, nhưng cũng tính là có tiến triển

Bọn họ dùng trúc và bùn làm ra vật liệu xây dựng mới, khiến công trình thêm kiên cố

Chỉ là nước Đường không giấu riêng, phàm có thành quả gì đều mang tới Trường An, còn đưa tới nước chư hầu để họ học theo

Đại vương nhà mình thực sự có rất nhiều ý nghĩ kỳ diệu, chỉ là con người quá lười, chẳng bao giờ muốn tự làm cái gì cả

Bình Luận (0)
Comment