Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384: Hảo Huynh Đệ, Tên Ngươi Là

Chương 384: Hảo Huynh Đệ, tên ngươi là

Lưu Trường ra hiệu cho Kỷ Thông ngồi gần mình, ông ta vừa tới bên cạnh, y đưa tay ôm lấy vai:" Ngươi đừng là quả nhân, ngươi nói thật đi, tình hình nước Đường ta ra sao?""Đại vương vì sao lại hỏi thế?" Kỷ Thông rất không tự nhiên:"Ngươi không hiểu, quả nhân muốn làm rất nhiều việc, nhưng mỗi lần chuyện lại không như quả nhân muốn

Rất nhiều chuyện, nói thì dễ, làm lại rất khó, theo ngươi thấy, nước Đường còn chỗ nào cần cải thiện?""Đại vương có thể khiến bách tính ăn no bụng đã là hiền vương chưa từng có rồi

"Lưu Trường xem thường:" Bọn họ mỗi ngày vất vả ngoài ruộng, ăn no bụng là xứng đáng, đây mà là chuyện đáng khoe khoang à?""Vậy đại vương thấy thế nào mới đáng khoe khoang?" Kỷ Thông cẩn thận hỏi:"Ngươi là lão thần theo a phụ ta, ngươi nói đi, nếu a phụ ta còn, ông ấy có tự hào về quả nhân không?"Nhìn Đường vương hơi say, Kỷ Thông nói:" Nếu Cao hoàng đế còn, nhất định suốt này du sơn ngoạn thủy ở nước Đường

""Có lẽ vậy, ta không ngăn ngươi nữa, đi các nơi giám sát đi, gặp hành vi sai trái báo lên triều đình, không phải cố kỵ, gặp phải chỗ có thể cái tiến thì bẩm báo cho quả nhân, không cần che giấu

"Lưu Trường vỗ vỗ vai Kỷ Thông, lảo đảo đứng dậy, gọi Loan Bố về vương cung

Loan Bố tự mình đánh xe:" Đại vương, thần biết đại vương có hùng tâm tráng chí, muốn quản lý thật tốt nước Đường

Nhưng như Trương tướng nói, trị quốc là chuyện lớn, không gấp được

Huống hồ đại vương đã làm rất tốt, bằng vào việc đại vương khiến đại đa số bách tính nước Đường có cơm ăn, đã là hiền vương chân chính

""Chuyện này còn cần ngươi nói à? Quả nhân chưa về nước đã là hiền vương vang danh thiên hạ rồi

"Bọn họ về vương cung không lâu thì cận thị bẩm báo có điển khách và thái phó tới bái kiến

"Phùng điển khách! Hảo huynh đệ! Hai người tới đúng lúc lắm

"Lưu Trường bảo họ tới ngồi bên mình, Phùng Kính cau mày, nói lớn:" Thần sao có thể ngồi cùng đại vương

"Hảo Huynh Đệ định đi tới, nghe vậy lập tức dừng lại hành lễ

Lưu Trường chẳng để ý:" Có gì mà không ngồi được? Bảo các ngươi tới thì tới đi! Nếu không là không tôn trọng vương lệnh

"Phùng Kính và Hảo Huynh Đệ mới đành ngồi trái phải Lưu Trường, Lưu Trường nói luôn:" Đợi lần sau quả nhân tới Trường An triều bái thiên tử thì hai ngươi cũng đi cùng quả nhân

"Phùng Kính nghi hoặc:" Vì sao ạ?""Chuyện Tây Vực, không phải trước kia ngươi nói phải phái người đi Tây Vực à? Bây giờ là thời cơ tốt nhất, có điều phải liên lạc với triều đình, cùng phái người đi

"Lưu Trường nghiêm túc thảo luận chuyện này, ý tứ của y rất đơn giản, chuyện này cần phải làm, nhưng không thể do một mình nước Đường làm

Chẳng phải là vì lương tâm Lưu Trường đột nhiên thức tỉnh, phát hiện mình là chư hầu không nên vượt quyền, mà là nhân tài không đủ, cần triều đình giúp

Cùng là một việc, Lưu Trường nói và đại thần nói, hiệu quả khác nhau

Cứ nghĩ mà xem, nếu Lưu Trường thề thốt với thái hậu, nói chiến lược của mình sẽ thu phục được các nước Tây Vực, trừ bỏ sự ảnh hưởng của Hung Nô, vậy sẽ xảy ra chuyện gì? Thái hậu nhất định nghi ngờ, dù sao lời nói của Đường vương rất không đáng tin, y làm việc gì cũng gây họa, đều do bà xử lý tàn cuộc

Các hiền vương khác đều chống đỡ thiên hạ, suốt ngày vì thiên hạ mà bôn ba, xử lý đống hỗn loạn của thiên hạ

Đường vương thì khác, thiên hạ này phải hỗ trợ y, cả thiên hạ phải bôn ba vì y, phải xử lý đống hỗn loạn do y gây ra

Thế đã không thể tính là hiền vương nữa, mà là hiền vương trong hiền vương

Căn dặn mọi việc xong, Lưu Trường để Phùng Kính đi, giữ lại Hảo Huynh Đệ

""Hảo Huynh Đệ, ngươi có biết vì sao quả nhân để ngươi đi theo không?""Thần biết, Cái công nói với thần, tác dụng lớn nhất của thần là để người khác nhìn

Người Hồ thấy ngay cả thần cũng có thể làm thái phó, bọn họ sẽ sung mãn đấu chí, sẽ quy thuận

Lần này thần tới Trường An, tới Tây Vực là để bọn họ biết, người Hồ ở nước Đường có tương lai, đại vương đối xử với mọi người

""Thối lắm!" Lưu Trường đột nhiên nổi giận:" Cái công phun cái rắm gì thế?""Đại vương!" Hảo Huynh Đệ có chút sợ hãi:Lưu Trường hùng hổ nói:" Mới đầu quả nhân kết bạn với ngươi là vì ngươi có chiến mã, mà quả nhân thì thiếu chiến mã

""Nhưng con người ngươi rất không tệ, ngươi dám một mình vượt qua vòng vây của Hung Nô gửi thư cho quả nhân

Khi đó quả nhân đã nhận ngươi làm huynh đệ rồi, quả nhân để ngươi làm thái phó, là vì tài năng của ngươi, không phải cho người khác nhìn

""Quả nhân bảo ngươi tới Trường An là muốn tiến cử ngươi cho tướng quân Hạ Hầu Anh, để ngươi đem cách nuôi ngựa, chăn ngựa, phân biệt ngựa dạy cho họ

""Thần biết rồi

" Hảo Huynh Đệ rất xúc động, hắn hít sâu một hơi:" Thần sẽ không phụ kỳ vọng của đại vương

""Quả nhân nói chuyện này, ngươi đừng giận

""Xin đại vương nói ạ

""Ha ha ha, kỳ thực quả nhân tới giờ còn chưa biết tên của ngươi

Trước kia quen nhau, ngươi không nói cho quả nhân biết, về sau ta ngại không hỏi

Chúng ta quen nhau bao năm, ha ha ha, tới giờ mới hỏi tên ngươi, phải chăng là hơi muộn?""Chuyện này

Đại vương

Thực ra thần cũng không biết tên đại vương

Khi gặp nhau, đại vương tự xưng là Đường vương, sau đó thần gọi ngài là đại vương

Mà chẳng ai dám gọi tên đại vương, đều gọi là đại vương

Thần không dám hỏi

" Hảo Huynh Đệ xấu hổ gãi đầu:Cả hai nhìn nhau một lúc rồi cùng cười lớn

"Nhớ kỹ nhé, quả nhân tên Trường! Hiền trưởng của chư hầu

""Đại vương! Dậy đi!""Đại vương!""Đại vương mau dậy đi!"Phàn Khanh vất vả lắc tên to xác, Lưu Trường lẩm bẩm gì đó rồi xoay người ngủ tiếp, Phàn Khanh vẫn lắc không ngừng:" Đại vương! Triều nghị!"Lưu Trường rốt cuộc cũng lim dim mở mắt, ngáp liên hồi nhìn Phàn Khanh:" Khanh

Hôm qua quả nhân bận rộn quốc sự, khi trời sáng mới ngủ

Cho quả nhân ngủ thêm chút nữa đi

""Quốc sự? Hôm qua chàng và thái phó uống rượu, uống tận nửa đêm, mấy cận thị vác không nổi

Chàng về liền đè tay lên người thiếp, có biết thiếp tốn bao công sức mới dậy được không? Chàng thiếu chút nữa đè chết thiếp

"Lưu Trường từ từ khép mắt lại

"Dậy đi!" Phàn Khanh lại hét lớn:Lưu Trường làu bàu:" Nàng nói với quần thần là quả nhân bệnh rồi, đợi hai canh giờ nữa hẵng mở triều nghị

"Phàn Khanh kéo chăn trên người y:" Chàng mà không dậy là thiếp hắt nước đấy!"Lưu Trường bất đắc dĩ bò dậy, Phàn Khanh lấy y phục tới, đặt trên giường:" Mau thay đi, nhanh nhanh tham gia triệu nghị

"Phàn Khanh vừa trách mắng vừa nhìn Lưu Trường miễn cưỡng thay y phục, nàng còn đi tìm hài :" Thiếp không sao hiểu nổi đại tỷ làm sao chịu nổi chàng, đồ vứt lúc tung, ngủ không chịu yên, giãy giụa suốt, nửa cái thân treo ở ngoài giường

"Khi nàng quay người lại thì thấy Lưu Trường mặc áo được một nửa đã lăn ra ngủ

Phàn Khanh vất vả ở phía sau đẩy, Lưu Trường lệt xệt đi về Đại Tuyên Thất Điện:" Quả nhân có chạy đâu, sao nàng phải đưa ta đi, quần thần mà nhìn thấy sẽ nghĩ gì?""Đừng cho rằng thiếp không biết, nếu không đưa chàng đi, chàng sẽ kiếm chỗ ngủ ngay

""Vì sao nàng không chịu tin ta? Ta chính là phu quân nàng kia mà

""Thiếp biết chàng mười mấy năm rồi, còn không biết chàng là người thế nào à? Đi mau!"Cứ như thế Lưu Trường bị đưa tới ngoài bậc thềm Đại Tuyên Thất Điện, Phàn Khanh đứng nhìn y đi vào trong rồi mời quay về

Lưu Trường đi vào trong điện, quần thần tức thì đứng dậy bài kiến, Lưu Trường thong thả tới thượng vị ngồi xuống, bấy giờ mới bảo quần thần ngồi

Người đầu tiên đứng dậy báo cáo là Trương Thương

"Đại vương, lương thực tích trữ tuy không có quy mô như trước kia, nhưng các quận đều có dự trữ, kho lương đang dần sung túc

Hai quận Sóc Phương, Ngũ Nguyên đã an bài xong, xuân năm sau có thể truân điền quy mô lớn

"Trương Thương làm việc gì cũng chậm chạp, như chẳng để ý, nhưng mà ông ta làm được

Có lẽ đối với loại đại vương nóng vội như Lưu Trường, chỉ có quốc tướng vững vàng như vậy mới là thích hợp với y nhất

Nếu cũng là người nóng lòng thấy hiệu quả như Chu Xương, có lẽ nước Đường sẽ thành nước Tần thật luôn, cả nước sẽ luôn sống trong trạng thái tổng động viên, áp lực mà quá khích

Bình Luận (0)
Comment