"Đại vương, nên lên đường rồi!" Sứ giả thấy nghỉ đã đủ, lớn tiếng thúc giục:Lưu Phì không chống lại, được cận thị đỡ đứng lên, nhưng cận thị không nhìn nổi cảnh này:" Xin thiên sứ chậm cho một chút, ngài cũng nhận ân điển của Cao hoàng đế, sao lại đối xử với nhi tử của Cao hoàng đế như thế?"Sứ giả mím môi quay đầu đi:" Nghỉ thêm một lúc
"Lưu Phì ngồi thật lâu, gió càng lúc càng lớn
Hắn hô hấp gian nan, nhìn ngọn lửa không ngừng lay động trong gió
Đằng xa đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa
Mặt đất hơi rung lên, loáng thoáng lẫn tiếng ồn ào, sứ giả đứng bật dậy rút trường kiếm trong tay, nheo mắt lại:" Tặc khấu sao?"Giáp sĩ xung quanh cũng đứng cả dậy:" Chẳng lẽ là người nước Tề
"Sứ giả không sợ, thậm chí còn cười nhạt, nếu ép được người Tề ra tay thì đúng là công lao lớn, đợi bóng người tới gần, quát hỏi:" Kẻ tới là ai?"Dưới bóng đêm, một đội kỵ binh dần hiện ra, tuấn mã quẫy đầu, kỵ sĩ vũ trang, càng lúc càng đông
Sứ giả định quát lần nữa thì nhìn thấy một lá cờ lớn
Đường!Tích tắc đó sứ giả mặt biến sắc, tay run lên, vội thu kiếm lại cười hỏi:" Có phải đại vương thân lâm
"Không ai đáp, kỵ sĩ xuất hiện từ nhiều phương hướng, bao vây bọn họ, lạnh lùng đứng đó, trong bóng đêm nhìn thấy ngọn đuốc từ xa đang tới, số lượng vẫn còn tăng thêm, không rõ có bao nhiêu người, nhưng thừa sức diệt gọn đám người ít ỏi bọn họ
Sứ giả mồ hôi ròng ròng, người Đường gây áp lực quá lớn, không nói gì mà sát khí ngùn ngụt, cả đám giáp sĩ cũng không dám đối đầu
Lưu Phì kinh ngạc nhìn những người đó:" Trường à?"Rốt cuộc có người dáng vẻ tướng lĩnh tới bên Tề vương:" Ta là Đổng Xích, quận thủ quận Tế Bắc, ai là Tề vương?""Đổng quận thủ, sao ngài lại tới đây?" Sứ giả cười tươi đi tới, thái độ hoàn toàn khác với Tề vương:Đổng Xích lờ hắn đi, Lưu Phì được cận thị đỡ đứng lên:" Quả nhân chính là Tề vương, quận thủ có gì chỉ giáo?""Nghe nói ngài bất kính với đại vương nhà ta, nhiều lần mắng thằng nhãi
Người đâu, đưa Tề vương đi, để hắn tạ tội với đại vương
"Đổng Xích hạ lệnh một tiếng, sĩ tốt xông tới như hùm như sói, đỡ Tề vương lên xe:Sứ giả há hốc mồm, thấy Lưu Trường không tới, gan to hơn không ít, quát:" Ta phục chiếu thiên tử tới đón Tề vương về triều, ai dám cản?""Ta phụng vương lệnh, đưa Tề vương về quận Tế Bắc, ngươi dám cản à?" Đổng Xích càng ngang ngược:Sứ giả phẫn nộ:" Ngươi không phụng chiếu lệnh, công khai bắt chư hầu vương, muốn phản à?"Đổng Xích tuốt kiếm từ hông ra, nhìn sứ giả hùng hồ cản đường, nhanh như cắt thúc chuôi kiếm vào bụng đối phương
Sứ giả đau đớn ôm bụng quỳ xuống, không thốt ra được câu nào, Đổng Xích đạp một phạt vào ngực, sứ giả ngã vật xuống đất
Đám giáp sĩ xung quanh sững sờ, quận thủ ẩu đả sứ thần, Đường vương phản rồi
Đổng Xích khinh bỉ nhìn sứ giả:" Nãi công theo Cao hoàng đế đánh Hạng Vũ, thằng buồi ngươi còn đang đái dầm, dám hô lệnh thiên tử trước mặt nãi công à?"Rồi quay sang đám giáp sĩ:" Còn các ngươi dám ngăn cản, nãi công chặt đầu đem nấu
"Đám giáp sĩ vội vàng ném vũ khí đi
Phó tướng ở bên lo lắng hỏi:" Tướng quân, chúng ta làm thế có quá không?"Đổng Xích mặc kệ, hít sâu một hơi:" Năm xưa đánh Hạng Vũ mà chúng ta còn dám xông lên, nay làm gì cũng rụt rụt rè rè, một kẻ truyền lời mà dám ngồi lên đầu chúng ta
Mặc kệ hắn, ta phụng lệnh đại vương hành sự, nếu khai chiến thì theo đại vương là được, năm xưa theo Cao hoàng đế bình định thiên hạ, giờ chẳng lẽ không làm được?""Ta lâu rồi không sướng khoái thế này, dù chiến bại cũng chết thôi, sợ gì chứ?"Tề vương nghe những câu này, lòng càng sợ hãi, quát lớn:" Trường định làm cái gì, nó muốn mưu phản à?"Đổng Xích cười:" Tề vương cứ yên tâm tới quận Tế Bắc dưỡng bệnh đi, đại vương phái Y gia tới, nghe nói Vệ úy Loan công cũng sắp tới, mọi chuyện ngài ấy sẽ an bài
""Chư hầu vương đánh thiên sứ, đây là trọng tội
Sai có thể thế được
Ta đi theo bọn họ, không thể để liên lụy tới Trường
" Lưu Phì cuống lên:Đổng Xích phất tay ra hiệu:" Đại vương vẫn nên dưỡng bệnh đi, nếu ngài chết giữa đường, đại vương nhà ta nổi giận thì còn nghiêm trọng hơn cả mưu phản đấy
"Lúc này Lưu Trường đang dẫn người phóng như bay về Trường An
Đi cùng có Phùng Kính và thái phó
Lưu Trường hết sức nghiêm túc, tuy thường ngày y rất hiền hòa, luôn choàng vai bá cổ quần thân, làm Tư Mã Hỉ tức chết, nhưng khi y nghiêm túc sẽ vô cùng đáng sợ
Lưu Trường cao lớn, đôi mắt sắc bén như đao, nhìn ai cũng gây áp lực cực lớn
Mọi người đốt lửa nghỉ ngơi, Lưu Trường không cảm khái cuộc đời như Lưu Phì, y mang chân dê ra nướng, thái phó chợt nói:" Chuyện đốn Tề vương nên để Trương đình úy làm, Loan vệ úy e là không quả cảm bằng
""Ngươi biết cái rắm, nếu để Trương Bất Nghi đi, hắn sẽ giết sứ thần, bắt Tề vương, thôn tính nước Tề
Nói không chừng ép sĩ tốt nước Tề tập kích Trường An
"Lưu Trường mở mồm ra là mắng, song không phải sỉ nhục, là kiểu nói giữa bằng hữu:" Chuyện này phải để Loan Bố làm, đừng thấy hắn thường ngày đàng hoàng, khi hung lên còn tàn nhẫn hơn bất kỳ ai
""Vậy chúng ta tới Trường An làm gì?""Chẳng cần làm gì, quả nhân có hiền danh, chỉ cần lấy lý lẽ ra nói, nhất định đánh động mọi người
""Nào chỉ đánh động, nắm đấm của đại vương đánh bay mọi người chứ?""Ha ha, quả nhân là Đường vương, nước Đường từ trên xuống dưới đều đọc sách hiểu lý lẽ, lấy lý phục người, sao có thể dựa vào nắm đấm
"Thái phó cười:" Đúng thế thật, trước kia Hung Nô cướp bóc Vân Trung, Nhạn Môn, bách tính đương địa lấy lý phục người làm mấy chục tên Hung Nô biến mất đâu không rõ, chỉ biết thôn xóm xung quanh có thêm vài con ngựa
"Cả hai cười to làm Phùng Kính là người nghiêm nghị ít nói cười chẳng ăn nhập gì
"Đại vương, ngài không nên phái người đi bắt Tề vương!"Lưu Trường liếc Phùng Kính:" Tề vương là thân thích của ngươi à?""Dạ
Tề vương là huynh trưởng của đại vương
""Đúng, thế nên liên quan gì tới ngươi?"Phùng Kính đen mặt, lớn tiếng nói:" Quân vương không có chuyện riêng, gia sự là quốc sự
""Nào, nào, ăn thịt đi
" Lưu Trường dùng thịt bịt miệng hắn:" Quý Bố là thái hậu xá nhân, ngươi là thái hậu điển khách
Ta không cần biết ngươi báo cáo với thái hậu thế nào, nhưng thân là thần tử, phải trung với quân vương
"
Tiêu Phòng Điện, thái hậu châm nến đọc tấu biểu
Trong thái hậu tinh thần ngời ngời, chẳng giống vẻ bệnh tật chút nào
Tào Xu ngồi trước mặt bà, đang dỗ thằng bé ngủ
Thái hậu phê duyệt chốc lát dừng tay day trán:" Mười tấu biểu thì hết tám đàn hặc thằng nhãi đó, nói nó lạm dụng sức dân, xây dựng thành trì đường sá
"Tào Xu cười:" A mẫu, lao dịch nước Đường không giống nơi khác, cung cấp lương thực, không cần tự mang
Huống hồ không lỡ chuyện cày cấy
""Cả thiên hạ nghỉ ngơi phục hồi, chỉ thằng nhãi đó không chịu yên ổn, sắp lập quan rồi, vẫn không yên thân
" Lữ hậu mắng vài câu:" Con phải đứng bên ta, không được ngả về phu quân con
"Tào Xu do dự:" Con chưa từng lừa chàng
""Ta không bảo con lừa nó, đừng nói quá nhiều với nó là được
""A mẫu, con biết rồi
"Hai người rất thân thiết, Tào Xu thông minh, nhưng không có dã tâm, là trợ lực tốt của Lưu Trường, Lữ hậu rất thích nàng, mới đầu Lữ hậu không thích Tào xu, nhưng tiếp xúc lâu lại càng ôn hòa, Tào Xu có gì nói nấy chẳng che đậy gì
Tính cách Lữ hậu là thế, chỉ cần nhìn vừa mắt là vô cùng khoan dung
Trài ngược lại, Tào hoàng hậu cũng rất thông minh, nhưng quá khôn khéo, bụng đầy tâm sự nhưng không nói với bà, không coi bà như trưởng bối, Lữ hậu cần gì coi nàng như nhi tức, quan hệ đôi bên càng lúc càng tệ