Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Phản Tặc! Tất Cả Các Ngươi Là Phản Tặc(1)

Chương 389: Phản tặc! Tất cả các ngươi là phản tặc(1)

Tào Xu vốn không muốn hỏi tới chuyện này, nhưng tính nàng là vậy, khó giấu tâm sự, đắn đo một hồi, cuối cùng nghi hoặc hỏi nhỏ:" A mẫu vì sao ép chàng như thế?"Thái hậu khẽ thở dài:” "Vì chỉ có nó mới có thể kế thừa đại thống, Doanh tính nhu nhược, sức khỏe yếu, lại không biết khắc chế

Hắn bao tuổi mà thê thiếp nhiều hơn a phụ

""Con xem hắn gầy thành cái gì rồi, ta vốn còn định an bài người phò tá nó, nhưng nó như vậy, ta không biết nó đi trước hay ta đi trước

"Tào Xu không dám nói gì, bệ hạ rất tốt, chỉ là

Hậu phi càng lúc càng nhiều, nhi tử ngày một nhiều, tới giờ nàng không nhận ra hết đám nhi tử của hắn rồi

Trừ phi tử, cận thị xinh đẹp cũng không ít, như kẻ tên Hoành Nhụ, rất được thiên tử sủng ái, suốt ngày theo bên cạnh

"Mấy đứa con của hắn, tuổi còn quá nhỏ, không thể trấn áp quần thần

"Thái hậu nhiều lần khuyên Lư Doanh, bảo hắn tiết chế, Lưu Doanh lần nào cũng vâng dạ, nhưng cai được không dễ, nhiều lần như thế Lữ hậu không khuyên nữa

Hai mẹ con gặp nhau, cơ bản là Lữ hậu mắng, Lưu Doanh nghe xong là đi

Thái hậu cho rằng hành vi buông thả của Lưu Doanh là thể hiện bất mãn, phản kích mình

Từ khi Lưu Trường đi, quan hệ hai mẹ con ngày càng lãnh đạm

Lưu Trường ở Trường An phát huy tác dụng không ai bì được

Tào Xu cúi đầu:" A mẫu, bệ hạ rất hiếu thuận

""Ha ha, đôi khi ta nghĩ, nếu hắn đi rồi, ta có vì hắn nhỏ giọt nước mắt nào không?" Thái hậu nói một câu rồi dừng đề tài nguy hiểm này:" Nếu ta và Doanh đều đi, tất cả mọi người sẽ gặp bất trắc

Chỉ cần Trường kế vị, mọi chuyện sẽ được an bài thỏa đáng

""Phiền phức lớn nhất của Đại Hán là Trường không muốn làm hoàng đế

"Thái hậu bây giờ không che giấu ý định của mình nữa, bà hoàn toàn thất vọng với Lưu Doanh rồi, bất kể là tình riêng hay lý trí, Lưu Trường đều là người kế thừa thích hợp nhất, y được tất cả thừa nhận, chư hầu, đại thần, Nam Bắc quân

Dù trong lòng bất mãn cũng phải nhịn

An lim dim mở mắt, ngáp một cái, chưa gì đã kêu lên:" Đói!"Lữ hậu sắc mặt thay đổi hẳn, thoáng cái tươi cười:" Cháu đói à? Nào, ta đưa cháu đi ăn thịt, cháu muốn ăn thịt không?"Tào Xu vội khuyên:" A mẫu, đừng cho An ăn nhiều, khuya rồi, ăn ít hoa quả thôi

""Không sao

"Lữ hậu bế tôn tử đi, Tào Xu chỉ biết cười gượng, nhi tử của nàng bị a mẫu nuôi thành heo con rồi

Khi Lưu Trường tới Trường An, đám đại thần Quán Anh sớm ra ngoài thành nghênh đón, bọn họ không ngờ chư hầu tới triều kiến sớm nhất là Đường vương, ai cũng nghĩ y sẽ tới muộn nhất

Lúc này Quán Anh đứng đầu quần thần, thần sắc miễn cưỡng

Từ sau khi đánh bại Hung Nô trở về triều, ông ta luôn bất an, vì thiên tử trọng thưởng cho ông ta, hết ban thực ấp lại cho vải trắng bảo kiếm, ân sủng tới cực điểm

Ai gặp ông ta cũng tán dương công tích của ông ta

Vấn đề là người thực sự chỉ huy cuộc chiến này là Hàn Tín lại chẳng được ban thưởng gì, vẫn dạy trong thái học

Điều này làm Quán Anh có cảm giác cướp công của người khác, mỗi lần nghe khen ngợi ông ta chỉ thấy người ta đang giễu cợt mình

Quán Anh giành hết vinh hoa, Hàn Tín tiếp tục bị vùi lấp

Thiên tử khao thưởng đại quân, ban thưởng rất nhiều, chỉ Hàn Tín là không có

Hàn Tín có vẻ thản nhiên, Quán Anh lại đau khổ

Lưu Trường xuống ngựa, đi tới trước mặt quần thần, nhìn Quán Anh:" Ấy, đây không phải Quán tướng quân đại phá Hung Nô sao, sao dám để tướng quân ra đón quả nhân?""Quả nhân bái kiến đại tướng quân

"Quán Anh sầm mặt, người khác khen ông ta không nghe ra là khen hay chế giễu, lần này ông ta nghe ra rồi, đây chính là chế giễu

"Ha ha ha ha !!!" Lưu Trường cười to , thoải mái đi tới ôm vai Quán Anh

"Nhiều người cho rằng Quán tướng quân đoạt công Hàn hầu, nhưng nếu cho bọn chúng làm chủ tướng, dù có mười Hàn hầu, chúng cũng sợ không dám dùng, đố kỵ mà không dung người! Để tiêu diệt địch, hạ mình nghe lệnh phó tướng, biết người dùng người, tướng quân như thế sao có thể không xứng làm Đại Hán đệ nhất danh tướng?"Nghe câu này lòng Quán Anh hết sức thoải mái, phiền não dồn nén trong lòng bao lâu bị quét hết, ông ta cười:" Đại vương quá khen!""Không quá, kệ đám nấp sau lưng cười trộm tướng quân, nếu để chúng đi đối diện với Mạo Đốn, chúng đài ra quần, dù có chỉ huy Tôn Tử, Bạch Khởi, Hàn Tín thì vô ích! Người như quả nhân và tướng quân, dễ bị đám vô dụng ghen ghét

""Lấy Triệu vương ra nói, hắn hay bảo quả nhân hôn quân tàn bạo, vì sao? Vì quả nhân trị quốc giỏi hơn hắn

""Nay những kẻ bàn tán về tướng quân cũng là loại tiểu nhân như thế, cần gì phải để trong lòng? Nghe nói bệ hạ ban giáp cho tướng quân, đã mặc chưa?" Lưu Trường lờ người khác đi, vui vẻ hỏi:"Ha ha ha, lát nữa thần mặc!""Đúng, phải mặc vào, sau đó đi khắp nơi, đó là điều tướng quân xứng đáng

"Hai người khoác vai nhau đi về Trường An, quần thần thấy Quán hầu trực tiếp nhảy sang phía phản quân, bất giác sờ cờ Đường vương trong lòng, rốt cuộc tới lúc lấy ra dùng rồi sao?Thúc Tôn Thông đi tới thi lễ:" Đại vương từ xa tới, bệ hạ lệnh bọn thần ra nghênh đón, đại vương tới hoàng cung ngay hay nghỉ ngơi chốc lát?""Ồ, Thúc Tôn công, ngài còn sống sao?""Nhờ phúc đại vương, thần còn mạnh khỏe

"Gần đây lão già này rất hay phái người tới nước Đường, toàn là đệ tử của ông ta, danh nghĩa nói giáo hóa bách tính, giảng giải đó là sứ mệnh của Nho gia

Lưu Trường chẳng để ý, những người này tuy không có đại tài, nhưng đặt ở địa phương vẫn đủ dùng

Chỉ là bản mặt của Thúc Tôn Thông làm Lưu Trường không ưa được

Cùng là Nho gia, cùng tán dương Lưu Trường, nhưng nhìn Phù Khâu Bá đi

Phù Khâu Bá tán dương Lưu Trường xuất phát từ nội tâm, không tham bất kỳ lợi lộc nào, Lưu Trường trò chuyện với ông ta như tắm trong gió xuân, sướng khoái vô cùng

Còn Thúc Tôn Thông nịnh bợ Lưu Trường chẳng qua là lợi dụng y để phát triển Nho gia thôi

Có điều lão già này cũng lợi hại, vì chấn hưng Nho gia, việc gì cũng có thể làm, hoàn toàn không để ý người khác nhìn thế nào về mình

Lưu Trường được Quán Anh dẫn đường tới hoàng cung

Trên đường phố Trường An vẫn có một đám trẻ con nô đùa, Lưu Trường nhìn chúng, mặt bất giác xuất hiện nụ cười

Bất tri bất giác tuổi thơ vô ưu vô lo kết thúc rồi, đường phố bọn họ từng du ngoạn phá phách vẫn còn, đám trẻ con bọn họ vẫn còn đó

Chỉ có niềm vui không tìm lại được nữa

Quán Anh vẫn liên tục nói chuyện trong triều, Lưu Trường thi thoảng gật đầu, ánh mắt dừng trên người đám trẻ con chạy qua chạy lại

"Quán hầu, thời gian trôi qua nhanh thật, cứ như hôm qua thôi quả nhân còn chạy trên con đường này, nay đã tới hoàng cung thăm nhi tử của mình rồi

"Quán Anh cũng nhìn đám trẻ con đó:" Đại vương bây giờ còn thấy bạn chơi đùa của mình, thần thì đã không thấy nữa rồi

"Thời gian, không ban đặc ân cho bất kỳ ai

Hai người đi vào hoàng cung, trong ánh mắt kinh ngạc của Quán Anh, Lưu Trường đi về phía Tuyên Thất Điện

"Trường?" Lưu Doanh kinh ngạc nhìn Lưu Trường, vội đứng dậy đi tới kéo tay y:" Sao đệ đã tới rồi, về khi nào? Sao không ở bên a mẫu thêm chút nữa

""Đệ chưa tới Tiêu Phòng Điện

""Hả?" Lưu Doanh càng thêm kinh ngạc:" Sao đệ tới chỗ trẫm trước, mau đi gặp a mẫu

"Lưu Trường ngồi xuống:" Nhị ca, ngồi xuống trước đã

"Đợi Lưu Doanh hồ nghi ngồi xuống rồi, Lưu Trường mới nói:" Lần này đệ tới vì a mẫu có ý muốn đệ tiến lên

"Lưu Doanh kích động vỗ tay:" Đệ rốt cuộc cũng hiểu ra rồi, tốt quá, tốt quá! Người đâu, mang ngọc tỷ của trẫm tới đây

"

Bình Luận (0)
Comment