Lữ hậu khẽ thở dài, giọng hòa hoãn hơn:" Trường, con cũng nên lớn lên rồi, ta đích thực đã già, xử lý chính vụ đã rất mệt mỏi
Nhưng ta không thể yên tâm được, huynh trưởng con không thể làm Nhị Thế
""Năm xưa các tướng quân theo a phụ con tác chiến rất kiêu ngạo, các quận thủ đều là hầu tước, dù tìm một huyện lệnh cũng là người từ núi xương biển máu mà ra
Những huân quý dù cáo lão hồi hương, huynh trưởng con cũng không trấn áp được họ
""Con không biết những người này về quê, thôn tính đất đai, dù là nô phó con cháu trong nhà, quan lại đều không trị được, báo lên chỗ huynh trưởng con, hắn lại mềm lòng không ra tay
Cứ thế này bọn họ sẽ thầy sâu một, không ngừng gặm nhấm Đại Hán
""Ta biết mình không còn bao nhiêu thời gian nữa, ta chỉ lo mình không còn, sớm muộn người ngoài cũng chiếm cứ triều đình, khi ấy Đại Hán sẽ đối diện với cuộc nội chiến
""Con vũ dũng, nếu chiến đầu, không ai là đối thủ, nhưng những kẻ đó, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, con còn thiếu kinh nghiệm, nếu bọn họ hạ độc thủ sau lưng, con không phải đối thủ của họ
"Lưu Trường không tin, đang định phản bác:" Nếu Trần Bình mưu phản, con có chắc giết được ông ta không?""Thiên hạ không ai địch được con, trước mặt sức mạnh, bất kể mưu kế gì cũng vô nghĩa
""Hạng Vũ mạnh ra sao, thiên hạ đều biết, kết cục là tự sát thân vong
Khánh Kỵ tay không đấu tê giác, cuối cùng chết bởi Yêu Ly
Con so với hai người này thì sao?"Lưu Trường ấp úng không đáp được:" Vậy a mẫu giết Tề vương làm gì, giết Trần Bình cho rồi
"Lữ hậu trừng mắt:" Con là thứ hôn quân! Nếu bộ hạ có người tài năng hơn con, con liền giết hắn, vậy a phụ con phải đem công khanh toàn triều ra giết rồi
""Ha ha ha, vậy là a mẫu nói a phụ không bằng bất kỳ ai trên triều à?"Thấy Lưu Trường vẫn còn cười được, Lữ hậu không thừa lời nữa, thẳng thừng tuyên bố:" Để huynh trưởng con nhường vị trí cho con
"Lưu Trường vò đầu mình:" A mẫu, không còn cách nào nữa à?""Không!""Để con nghĩ đã
""Đại trượng phu làm việc không do dự
""A mẫu, trước nay con là đứa bé rất nghe lời, a mẫu bảo con làm hoàng đế, con không phản đối
Nhưng cũng phải nghĩ tới thiên hạ chứ, Đại Hàn mới truyền hai đời, a mẫu đã ép huynh trưởng nhường ngôi cho con, chẳng phải mở ra tiền lệ xấu à? Sau này Đại Hán chỉ sợ đều phải nhường ngôi
Tần hai đời thì mất, Đại Hán làm thế truyền được mấy đời đây?"Lữ hậu quyết định rất nhanh:" Vậy sắc phong con làm hoàng thái đệ
""Đây cũng là tiền lệ xấu, bây giờ a mẫu ỷ vào thân phận, cưỡng ép lập con làm hoàng thái đệ, vậy tương lai thì sao? Con già rồi chết, Phàn Khanh làm thái hậu, nàng ấy thiên vị con mình, muốn lập nó làm hoàng thái đệ, thế phải làm sao?""Chớ nói bậy, chuyện này ta đã quyết, nói nhiều vô ích
""Ha ha ha, lại đây nhi tử ngoan của ta
"Lưu Trường cười to bẹo má Lưu An, cái mặt tròn trịa béo mũm của Lưu An bị Lưu Trượng nặn thành đủ loại hình dạng
Lưu An chẳng giận, cười ngốc nghếch để a phụ dùng mặt mình như cục bột
Táo Xu không nhịn được, nói:" Đại vương lực mạnh, nhẹ chút, đừng làm đau An
""Nàng xem, thằng nhóc này hay thật, nàng phải sinh cho quả nhân vài đứa
"Đối với vị đại vương nào đó, sinh con chẳng qua chỉ để chơi, chẳng có ý nghĩa nào khác
Tào Xu bất lực nhìn hai cha con, sau khi Lưu Trường về, cả nhà bọn họ chuyển tới Hậu Đức Điện, An coi như được hưởng thụ "yêu thương" từ a phụ
Lưu Trường thích nó lắm, suốt ngày bế trong tay chơi, may thái hậu không nhìn thấy, nếu không Cao hoàng đế lại lần nữa hát vang
"A phụ! Con đọc sách rồi đấy!""A phụ, con biết viết tên mình rồi
"Thấy nhi tử khoe khoang, Tào Xu cười khích lệ:" An thật giỏi, sau này phải chăm chỉ đọc sách
"Lưu Trường lại phất tay:" Con đọc sách cái gì chứ, a phụ bằng tuổi con là đã bắt đầu rỡ hoàng cung rồi
Muốn đọc sách thì sau này có thời gian, giờ con cứ đi chơi khắp nơi
""Đại vương!" Tào Xu không vui cắt ngang:" Làm gì có a phụ nào dạy con như thế
"Lưu Trường mặc kệ:" Nó là nhi tử của ta, chẳng lẽ còn làm bác sĩ kinh học à? A, con nghe ta nói, giờ là lúc con chơi, đọc sách gì chứ? Ta ghét nhất đọc sách
"Lưu An hoang mang nhìn a phụ, rụt rè nói:" Đại mẫu sẽ tức giận
""Sợ gì, cùng lắm là ăn một trận đòn thôi! Đi, ta đưa con đi chơi
"Lưu Trường nhấc Lưu An lên, để nó ngồi trên vai mình, Lưu An cười khanh khách, Tào Xu chỉ biết trơ mắt nhìn Lưu Trường vác con đi
Đám cận thị nhìn cảnh này sợ cực, lại không dám can
"An, ta không thể ở bên con nhiều được, vì ta có chuyện lớn phải làm, con biết không, ta phải đi chống ngoại địch, bảo vệ quốc gia
""Con phải làm đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, bảo vệ đại mẫu, a mẫu con, lòng không được có sợ hãi, ai dám bắt nạt con, con đánh nát đầu hắn
""Không được bắt nạt người nhỏ hơn, không được bắt nạt người tuổi cao
Nhưng nếu họ bắt nạt con thì không cần cố kỵ gì hết!""A phụ con là người dũng mãnh nhất thiên hạ, con không phải sợ bất kỳ ai
"Lưu Trường kiêu ngạo nói, Tiểu Lưu An chỉ la hét cười to
"Nào, a phụ làm cho con mấy món đồ chơi
"Lưu Trường nhất thời nổi hứng, sai người mang công cụ tới, ở trong đình quen thuộc, bắt đầu làm việc
Lưu An ngạc nhiên ngồi xem chăm chú
Rất nhanh Lưu Trường làm xong một thanh kiếm gỗ đơn giản:" Ha ha ha, cầm lấy đi, đây là kiếm của con
"Lưu An mắt lấp lánh kích động cầm kiếm gỗ múa may:" Đa tạ a phụ
"Lưu Trường nhìn nhi tử, mặt cười rạng rỡ
Lưu An chơi một lúc rồi nhặt gỗ vụn lên, loay hoay xung quanh
Lưu Trường tò mò hỏi:" Con làm gì thế?""A phụ làm hỏng cái đình, con sợ người khác không biết sẽ ngã xuống bị thương
"Ái dà, a phụ nào đó xấu hổ quá rồi, Lưu Trường đỏ mặt hắng giọng:" Không tệ, ta khảo nghiệm con đó, quả nhiên là nhi tử của ta
"Trong thời gian tiếp theo đó, Lưu Trường cùng Lưu An du ngoạn trong hoàng cung, hai cha con họ đi khắp nơi, Lưu An cưỡi trên vai a phụ cười suốt
Hai cha con này giống nhau nhất là cười như thằng ngốc, còn về phần ngày hôm đó Lưu Trường và thái hậu nói gì, không ai biết
Tào Xu và Lưu Trường ăn cơm, Lưu An ngồi cách đó không xa, đang cầm bút viết
"A phụ!""Ừ!""Chữ Hạo trong 'Kỳ nhật giáp ất, kỳ đế thái hạo' viết như thế nào?""Có thế mà cũng không biết à, vậy mà suốt ngày đọc sách cơ đấy
" Lưu Trường nhận lấy bút, đần mặt một lúc nghĩ không ra:" Hỏi a mẫu con
"Rồi đưa bút cho Tào Xu, Tào Xu lườm y một cái rồi dạy Lưu An viết, đợi khi Lưu An học xong nhảy tung tăng đi tìm mấy đường huynh đệ chơi, Lưu Trường cảm khái:" A mẫu dạy hư con ta rồi
""Dạy hư thế nào? An ngoan ngoãn hiểu chuyện, thích đọc sách, đám hường huynh của nó tới giờ còn chưa biết viết tên, An thì đã theo danh sự học tập, sao có thể nói là dạy hư?""Nó ngoan quá
""Ngoan không tốt à?""Khó nói lắm
" Lưu Trường lắc đầu:Tào Xu trầm mặc chốc lát mới hỏi:" Hôm đại vương về, a mẫu ở Tiêu Phòng Điện nói gì với chàng
"Lưu Trường vênh mặt:" À, a mẫu khen ta là hiền vương một đời, có nhi tử như ta là phúc phận lớn nhất của bà
"Tào Xu phì cười:" Chàng không muốn nói thì thôi
"Lưu Trường nhìn xung quanh thì thầm:" Thực ra a mẫu muốn ta làm hoàng thái đệ
"Tào Xu không mấy bất ngờ:" Vậy đại vương nói sao?""A mẫu chừng đó tuổi rồi, ta còn có thể làm gì? Nếu là vãi năm trước ta cãi nhau một trận, bỏ về Tấn Dương
Ài, ta đồng ý rồi
"