Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 392 - Chương 392: Ông Vội Đi Chết À?

Chương 392: Ông vội đi chết à?

"Đại vương sẽ làm hoàng đế sao?" Mặc dù ở bên thái hậu thời gian dài, Tào Xu đoán ra vài chuyện, nhưng ngày đó tới, nàng vẫn thấy khó tin, chứ niềm vui thì chẳng được mấy, nàng không phải nữ tử có tham vọng:Lưu Trường lắc đầu:" Nhị ca còn trẻ, a mẫu cũng rất khỏe mạnh, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, khó mà nói được

Có lẽ ta còn đi sớm hơn họ, đồng ý cũng không hề gì, lại không phải là ngày mai phải làm hoàng đế

"Tào Xu trông có vẻ lo lắng:" Đại vương, đây không phải chuyện nhỏ

""Ta biết, đều tại ta quá ưu tú, cả nước trông mong ta thành hoàng đế

Ài, sao quả nhân lại hiền minh như thế? Có điều không sao cả, cho dù một ngày ta kế thừa hoàng vị, ta cũng vẫn giao quốc sự cho quần thần, mình đi du sơn ngoạn thủy chém Hung Nô

Dù sao ta cũng không thích hợp ngồi trong Tuyên Thất Điện

"Tào Xu không tiếp tục đề tài này nữa, nàng biết tính phu quân, ương vô cùng

Nàng không ngờ lần này Lưu Trường lại đổi ý nhanh như vậy

Lưu Trường nháy mắt cười:" Con người ta rất coi trọng lời hứa, a mẫu thấy ta đồng ý rồi, trông có vẻ yên tâm lắm

"Tào Xu chợt thấy chuyện này lại trở nên không chắc nữa, nếu thực sự một ngày a mẫu không còn, phu quân có tuân thủ lời hứa không?Lưu Trường có vẻ chẳng bận tâm lắm:" Quả nhân về Trường An mấy ngày rồi mà chưa về phủ, nàng ở lại hoàng cung với a mẫu, quả nhân về xem sao

"Lưu Trường rời hoàng cung về Đường vương phủ của mình, thế nhưng quần hiền lại không thể tới gặp y, bọn họ nếu không cầu học thì cũng đảm nhận quan chức, không tự do tản mạn như trước

Đường vương phủ im phăng phắc, chẳng suốt ngày ồn ào huyên náo như trước nữa, Lưu Trường nhìn tòa phủ trống không, cảm xúc lẫn lộn

Giây phút đó y cảm thụ được tâm trạng của Phàn Khoái năm xưa khi nhìn thấy mình và đám Phàn Kháng choàng vai bá cổ ca hát, từng kích động dặn họ, phải sống thật tốt

Có lẽ khi đó ông ấy nhìn tòa phủ trống không cũng nhớ tới ngày tháng mỹ hảo năm xưa

Lưu Trường đang cảm khái thì ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, y khó chịu gọi giáp sĩ tới bảo ra xem có chuyện gì

"Đại vương, có một người nhất định muốn bái kiến đại vương

""Cho vào

"Rất nhanh liền có một văn sĩ đi vào, tuổi không ít, tướng mạo nghiêm túc, Lưu Trường ghét nhất loại người này, loại như thế thường khó dây, thích nói đạo lý lớn

Lưu Trường liếc mắt hỏi:" Ngươi là ai?""Thần Trương Khôi, bái kiến đại vương

""Trương Khôi?"Lưu Trường cau mày tức thì vỡ lẽ:" Là sư phụ của Triều Thác! Quả nhân nghe nói rồi, trước đó Trương tướng nhiều lần viết thư cho ngươi, bảo ngươi tới nước Đường, ngươi không chịu

Nay lại tới bái kiến, vậy là có ý gì?""Đại vương, không phải thần không chịu, mà vì thái hậu hạ lệnh, muốn thần tới thái học, thần không dám không tới

""Ồ, vậy Trương công sao không ở thái học, lại tới tìm quả nhân

""Thần đắc tội với thái hậu, bị đuổi khỏi thái học rồi

""Ha ha ha ha, đắc tội với ai thì không, lại đi đắc tội với a mẫu

Lại đây

"Lưu Trường gọi ông ta tới bên cạnh, đi trong Đường vương phủ, vừa đi vừa nói:" Quả nhân sớm nghe danh Trương công, ai cũng bảo ngươi là đại hiền của Pháp gia, sao lại học Hoàng Lão đi ẩn cư? Ngươi học bao nhiêu tri thức, không ra sức vì nước mà lãng phí thời gian ở nhà vì cớ gì?""Đại vương, trước kia Hoài Âm hầu có tài cầm quân, không ai tán thưởng, chỉ có thể làm tiểu lại bên cạnh Hạng Vũ

Lưu hầu có trí, không ai tán thưởng, đi làm hạng thích khách

""Ngươi có tài gì mà tự so với Hoài Âm hầu và Lưu hầu

""Thần không có tài của họ, nhưng đại vương có hùng tài đại lược của Cao hoàng đế

Thiên lý mã ở trong tay kẻ ngu độn, chỉ là ngựa tầm thường, ngựa tầm thường trong tay hào kiệt lại có thể sánh với Thiên lý mã

Dưới sự cai trị hiền minh của đại vương, thần lo gì không có thành tựu của Hoài Âm hầu và Lưu hầu

"So với tên Triều Thác chỉ biết hô đại vương anh minh, lão sư của hắn hiển nhiên công lực cao hơn một bậc, chỉ vài câu nói đã khiến Lưu Trường cười rách miệng, lòng thư thái cực độ:" Ngươi nói không sai, quả nhân toàn tâm lo việc nước, Sóc Phương nghèo di dân về Sóc Phương, Ngũ Nguyên hiểm, xây tường thành cao kháng cự, khắp thiên hạ, không ai dụng tâm như quả nhân

"Lưu Trường hết sức thuần thục tiến vào trạng thái tự thổi phồng bản thân, Trương Khôi không ngắt lời

"Thần nghe nói, người làm chủ, không tự mình làm mà biết vụng hay khéo, không phải lo nghĩ mà biết đúng sai, vậy xem ra, giỏi trị thiên hạ, không ai bằng đại vương

"Lưu Trường mừng lắm, ngẩng đầu cười to, tiếp tục chuyện trò với Trương Khôi, hồi lâu sau mới hỏi:" Ta thấy Trương công là hiền nhân có tài, a mẫu ta lại thích sách của Hàn Phi Tử, sao ông lại đắc tội với a mẫu

""Thái hậu triệu tập hiền giả thái học, hỏi chuyện Tống Tuyên Công truyền ngôi cho đệ đệ

"Trương Khôi thong thả nói ra nguyên nhân

Thái hậu muốn lập Lưu Trường làm hoàng thái đệ, vậy đương nhiên phải có căn cứ, bởi thế mà bảo mọi người tới biện luận, đưa ra lời giải thích cho hành động của bà

Hoặc nói cách khác là "tính hợp pháp" cho việc Lưu Trường kế thừa trong tương lai

Khi đó quần hiền vô cùng sợ hãi, Lưu Trường vừa về một cái, thái hậu liền hỏi chuyện này, Tống Tuyên Công trước khi chết cho rằng con mình không có năng lực, liền nói: Phụ thân chết nhi tử kế vị, huynh trưởng chết đệ đệ kế vị, đây là cái nghĩa chung của thiên hạ

Ta muốn truyền vị cho đệ đệ công tử Hòa

Vì sao thái hậu hỏi chuyện này, quần hiền hiểu ngay

Phu Khâu Bá lập tức đứng dậy nói với thái hậu: Tống Tuyên Công lúc còn sống thì các con vẫn còn nhỏ, bởi thế truyền vị cho đệ đệ, đây là hành vi hợp đạo nghĩa

Tống Mục Công sau này lại truyền vị cho do tử, đó là báo đáp ân tình

Những người khác không dám công khai phản đối thái hậu, chỉ đem chuyện Tống Tuyên Công ra nói, lấy ví dụ Tống diệt vong, khuyên thái hậu bỏ suy nghĩ điên cuồng này

Huynh chết đệ thay cũng là truyền thống của nước Tống

Trương Khôi kể cho Lưu Trường nghe cảnh biện luận kịch liệt đó, tài ăn nói của ông ta rất tốt, giúp Lưu Trường thấp thoáng nhìn ra căng thẳng khi đó, hai bên lấy đủ điển cố, công kích lẫn nhau

Lưu Trường nghe mà có chút kích động:" Ái dà, quả nhân mà có ở đó thì tốt quá, quả nhân thích nhất xem người ta đánh nhau

Còn ông thì sao, có tham gia biện luận không? Sao lại đắc tội với thái hậu?"Trương Khôi gật đầu:" Thần có nói, năm xưa Tống Tuyên Công lập đệ là vì sắp chết mà con còn nhỏ, lại không thấy có tài gì

Nay thiên tử trẻ tuổi khỏe mạnh, chưa tới lúc đó, nếu lập Đường vương là trữ quân, không hợp với đạo nghĩa

Thế là thái hậu đuổi thần ra ngoài

""Ông được đấy, câu này mà cũng dám nói, a mẫu chỉ đuổi ông đi, không cho uống rượu là nhân từ rồi

""Thần chỉ không muốn nói dối mà thôi

"Lưu Trường tò mò:" Ông đã không cho rằng ta nên làm trữ quân lại còn đi tìm ta, vậy là muốn khuyên ta từ bỏ vị trí này?"Trương Khôi chắp tay nghiêm mặt nói:" Không, thần thấy đại vương nên làm thiên tử

"Lưu Trường không hiểu:" Vậy vì sao lại công khai phản bác a mẫu

""Đại vương, từ trước tới nay chưa từng có quốc gia rộng lớn như Đại Hán, chưa từng có thiên hạ thế này

Vậy thì không thể lấy chuyện cũ làm lệ, mà nên lập quy củ cho đời sau, thần tử thiên hạ đều từ triều đình đi ra, chuyện này có tiền lệ không?""Thái hậu thông tuệ, nhưng nay tuổi đã cao, nhiều chuyện nhìn không rõ nữa, đây là điều hiểu được, tuổi già sức yếu, linh trí cũng suy kiệt theo

"Lưu Trường chớp mắt mấy lần:" Ông đúng là dám nói, trước mặt ta nói không hay về a mẫu, không sợ ta nấu ông à?"Trương Khôi không sợ:" Đại vương là hiền quân, không vì chút lỗi đó mà giết người

""Ý ông là nên mở một tiền lệ chưa từng có

""Vâng, là một tiền lệ chưa từng có để hậu thế học theo, ví như nay thái hậu, thần đoán định thiên hạ sau này thế nào cũng có chính sách, lệnh hậu cung không được can dự vào

Ưm

"Lưu Trường vội bịt miệng ông ta:" Ông vội đi chết phải không?"Lưu Trường thường này là người tản mạn, không câu nệ tiểu tiết, vậy mà bị lão này làm phát hãi, bảo sao Triều Thác cứng đầu thế, ta ra là có lão sư tốt, cái gì cũng dám nói

Lưu Trường vừa buông tay, Trương Khôi đã nói:" Đại vương muốn nghe suy nghĩ của thần không?""Được, theo ta vào phòng hẵng nói

Bình Luận (0)
Comment