Trường Lạc cung rốt cuộc nghênh đón chủ nhân của nó
Chín năm sau khi Cao hoàng đế mất, thái hậu đã trở về nơi mình đáng ra phải về từ lâu
Trường Lạc cung so với Vị Ương cung mà nói thì chỉ có một chữ rộng, quần thể cung điện ở đây không nhiều như ở Vị Ương cung, cũng không nặng nề, thâm trầm, lãnh khốc như ở Vị Ương cung
Ở nơi này cây cối rậm rạp, khắp nơi giả sơn hồ nước, điện không nhiều, xứng danh Trường Lạc
Thái hậu không còn bị giam trong đại điện lạnh giá nữa, bà dắt tay An, đi dạo quanh Trường Lạc cung
An tò mò đối với hết thảy mọi thứ, kích động đi nhanh về phía trước, chẳng khác nào kéo Lữ hậu đi
Tào Xu ở bên cạnh mắng:" Chậm thôi! Thằng nhãi, đại mẫu con có thể đi nhanh như vậy à?"Lữ hậu không vui:" Vì sao không thể?""A mẫu, người không nên chiều An như thế
" Tào Xu đối xử với Lữ hậu không hề cố ý tỏ ra tôn trọng và sợ hãi như những người khác, thi thoảng nàng cũng cãi lại vài câu:Lữ hậu không giận mà còn vui, bà cười nói:" Thế thì sao, ta đối xử với Trường cũng thế, nó có bị chiều hư đâu?"Hả? Như vậy mà còn chưa tính là hư sao? Tào Xu chỉ biết nói:" A mẫu, không thể để An học a phụ nó
""Yên tâm, tôn nhi của ta ngoan ngoãn nghe lời, không như thằng nhãi kia đâu
"Lữ hậu buông tay ra, Lưu An liền chạy đi chạy lại xung quanh, không đi quá xa, bà vào Tào Xu đứng ở bên đường trông coi:" An đúng là ngoan, năm xưa ta dẫn Trường đi chơi, căn bản không giữ nổi nó, con không biết, thằng nhãi đó khỏe lắm, như con trâu vậy, ra ngoài chơi là cúi đầu lao phăm phăm về phía trước, phải bảy tám cận thị mới bắt được nó
"Tào Xu cười khúc khích:" A mẫu đúng là vất vả
""Nó còn không nghe lời, a phụ nó tìm cho mấy lão sư, đều bị nó làm tức giận bỏ đi
Về sau bảo nó tới Thiên Lộc Các, nó bắt đầu trốn học, còn thường bắt nạt mấy công tử khác, con biết đáng giận nhất là gì không?""Là gì ạ?""Nó đánh Như Ý, sau đó tìm ta khóc, nói người Như Ý cứng quá, làm đau nó
""Hi hi hi" Tào Xu cười không thôi:" A mẫu trị chàng ra sao?""Ta bảo nó tới Tuyên Thất Điện tìm a phụ cáo trạng, thằng nhóc đó rất ngốc, nó đi tìm thật, sau đó bị a phụ nó đánh cho một trận
"" Cao hoàng đế có phải không thích chàng lắm?""Không phải, ông ấy rất thích nó, thích nó nhất đấy
Tuy Trường là đứa ít nghe lời nhất, thường xuyên gây chuyện, ông ấy lại thích nó, thường xuyên kể chuyện vui về nó với quần thần
"Thái hậu hồi ức chuyện xưa, Tào Xu yên tĩnh ở bên chăm chú lắng nghe
"Chỉ là khổ cho nó, đứa nhi tử này của ta là đứa số khổ, nó tám chín tuổi thì mất a phụ, nó làm nhiều việc hơn Doanh, tốn bao tâm tư
Đừng nhìn nó lòng lang dạ sói, trong lòng nó nhiều nỗi khổ hơn bất kỳ ai
Đôi khi chuyện nó làm, ta vờ như không biết
""Nó vì không để người nhà mang tiếng ác mà gánh hết mọi tiếng xấu lên người
"Tào Xu nghe rất xúc động:" Đại vương chưa bao giờ kể những chuyện này
""Vì nó rất cường đại, bất kể là sức lực hay nội tâm
"Hai người im lặng nhìn hồ nước, hồi lâu không nói
"A mẫu!! Đại mẫu!!" Lưu An khóc khóc mếu mếu chạy tới trước hai người:Lữ hậu cả kinh bế nó lên:" Sao thế An? Làm sao thế?""Con bướm kia không cho cháu bắt, chạy mất rồi, hu hu
"Tào Xu liên tưởng tới vị nào đó đánh người ta còn kêu đau về mách a mẫu, không nhịn được cười, mặt này cha con họ rất giống nhau
Lữ hậu lau nước mắt cho nó, dỗ:" Đừng khóc, đừng khóc, lát nữa bảo a phụ cháu xử lý con bướm đó
""Cháu muốn bây giờ cơ !""Được, ta giúp cháu, chúng ta cùng đi bắt!"Nhìn thái hậu bắt đầu bận rộn theo An, Tào Xu đánh phải theo sau, may mà Lưu An quên rất nhanh, chạy đi đuổi chim rồi
Nhìn thái hậu trán lấm tấm mồ hôi, Tào Xu vội tới lau:" A mẫu, người năm xưa cũng dỗ Trường thế à?""Làm gì có, thằng nhãi đó mà nghịch như thế ta đánh luôn
"Tào Xu biểu thị rất nghi ngờ, nếu chịu khó đánh như thế sao có Đường vương ngày nay, nhất định là đánh chưa đủ
Còn thằng nhãi khác, lúc này đang ở trong Tuyên Thất Điện nhìn đống tấu biểu chất đống như núi mà giật tóc mình
"A mẫu bình thường phê duyệt nhiều tấu biểu thế này à? Sớm biết như thế đệ không mưu phản rồi
"Nhìn Lưu Trường lên cơn điên, Lưu Doanh tủm tỉm cười:" Chuyện này không thể hối hận được, chuyện ở đây giao cho đệ trẫm về cung Cam Tuyền đây, tối gọi Xu tới ăn cơm nhé
"Lâu lắm rồi Lưu Doanh mới thấy thoải mái nhẹ nhõm thế này, xoay người muốn đi, Lưu Trường giữ chặt lấy hắn:" Nhị ca, không được đi
""Đệ buông ra
""Không được, huynh phải ở đây giúp đệ!""Đệ đã làm phản rồi
""Đệ ở đây duyệt tấu biểu, còn huynh tới hậu cung chơi mỹ nữ, làm gì có huynh trưởng nào như thế? Giúp đệ duyệt hết tấu chương
""Bây giờ đệ quản quốc sự, buông tay! Buông!""Nếu huynh dám chạy, đệ sẽ trói mình, đi tự thú nhận tội với Chu Xương!"Lưu Doanh hết cách hậm hực ngồi xuống, tức giận nói:" Thiên hạ nào có phản vương nào như thế, đã làm phản rồi còn ép trẫm làm việc giúp! Độc ác tột độ, Kiệt Trụ xưa cũng chỉ đến thế
"Lưu Trường không thèm để ý tới đánh giá của hắn, ngồi xuống bên cạnh:" Nhị ca, bình thường thứ này huynh làm thế nào?""Thì trẫm xem xong rồi đưa tới Tiêu Phòng Điện, a mẫu định đoạt
""Té ra huynh chỉ tùy ý liếc mắt qua vài cái cho có à? Hôn quân!" Lưu Trường mắng:" Là quân vương, lòng phải mang mang thiên hạ, vì chúng sinh mà vất vả, sao có thể qua loa như thế?"Lưu Doanh hơi xấu hổ:" Đúng là lỗi của trẫm
""Thế này đi, đệ cho huynh cơ hội lấy công chuộc tội, nào, huynh phê duyệt chỗ này
" Lưu Trường lấy một đống tấu biểu chia cho Lưu Doanh:"Hả, nhưng trẫm làm không tốt, lần nào cũng phải để a mẫu xem lại
""Huynh nhất định sẽ làm được
""Trẫm không làm được đâu
""Làm được, huynh trưởng của đệ thì có chuyện gì mà không làm được
"Sống dưới cái bóng của Lữ hậu, tựa hồ một chút dũng khí tiến thủ của Lưu Doanh đã bị mài mòn hết, thay vào đó là sự tự ti, thiếu tín nhiệm với bản thân
Nghe Lưu Trường nói, Lưu Doanh đành phải cầm tấu biểu lên, Lưu Trường cũng bắt đầu đọc
Thực ra đây là thư báo cáo các nơi gửi lên, nói tình hình đương địa, kể những khó khăn gặp phải, đàn hặc ai đó, khoe thành quả, và nhiều nhất là biểu lộ trung thành
Không phân biệt nổi cái nào trọng yếu, cái nào thứ yếu
Thứ này cực kỳ rắc rối phức tạp, cương thổ Đại Hán càng rộng lớn, chuyện hoàng đế phải xử lý càng nhiều, từ triều đình tới các nước, quận huyện
Không giống suy nghĩ của mọi người, vào thời kỳ đầu Tây Hán, hoàng đế thậm chí còn đọc được từ tấu chương tình hình trong huyện thành, ví như nơi nào đột nhiên xuất hiện án mạng, đều báo cho hoàng đế
Từ đó nhìn ra lượng công tác của hoàng đế lớn cỡ nào
Lưu Trường lúc này đang xem một tấu biểu đàn hặc, bên trong giảng giải chi tiết, huyện thừa Vũ Tiến lấy danh nghĩa khai khẩn, đem ruộng đất đã được khai khẩn bán cho phú hộ, mưu lợi riêng
Lưu Trường cau mày đặt sang bên, lấy bản khác
"Giỏi, cái này đàn hặc quả nhân!"Lưu Trường đưa Lưu Doanh, Lưu Doanh xem qua bật cười:" Chuyện thường thấy thôi, từ sau khi đệ lớn, tám thành tấu chương trẫm đọc là đàn hặc đệ
Của Tuyên Nghĩa hả?""Không phải
""Vậy nhất định là của Vương tướng rồi
""Đúng, quả nhân coi trọng Vương Lăng như vậy, ông ta lại đàn hặc quả nhân! Nói quả nhân lạm dụng sức dân, té ra quả nhân nuôi nội tặc
"Lưu Doanh nói:" Trương đệ, ông ấy cũng nói đâu có sai, đệ phải thương xót bách tính
"