Lúc này đám huynh đệ của Lưu Trường đang theo Lưu Doanh du ngoạn trong thành Trường An, đây đại khái là lần tới Trường An khoan khoái nhất của họ, không phải sợ cái gì hết
Ai nấy đổi trang phục bình dân, cưỡi ngựa, ngồi xe, đám huynh đệ ăn uống, trái ôm phải ấp, hưởng thụ thời khắc mỹ hảo ở Trường An
Nhưng đám khốn kiếp đó không mang Lưu Trường theo, nói cái gì mà không được làm chậm trễ quốc sự, muốn Lưu Trường chuyên tâm trị quốc
Nghĩ tới đó Lưu Trường rất tức giận
Giờ thì a mẫu vui rồi, đám ca ca vui rồi, mọi người đều vui, chỉ có một người khổ
Lưu Trường cầm chân dê trên bàn lên ngoạm một tiếng, bọn họ có ngày tháng tốt lành, mình chịu khổ chút cũng không sao
Không biết Trần Bình phê duyệt xong tấu biểu chưa, lát mình phải nghe bẩm bảo, thật vất vả
Quả nhân vì thiên hạ mà hi sinh quá nhiều rồi
Y quyết định ăn thêm vài miếng thịt để bồi thường bản thân
Đúng lúc này cận thị vội vàng đi vào bẩm báo, quân đội nước Đường đã vào Trường An, tiếp nhận phòng thủ
Lưu Trường biết Chu Á Phu tới rồi, ăn vội vàng sau đó đi gặp quần hiền
Khi Lưu Trường ngồi xe vượt quyền, ngông nghênh đi tới bên tường thành liền thấy sĩ tốt của mình, quân Đường ăn mặc rất khác Nam Bắc quân, nhìn một cái là nhận ra ngay, vì bọn họ mặc một màu đen từ đầu tới chân, rất bắt mắt, rất có sức uy hiếp
Có điều nhìn thấy đại vương tới, đám giáp sĩ hổ lang vẫn giữ vị trí không tới bái kiến
Lữ Lộc tinh mắt nhìn thấy Lưu Trường từ xa, mấy lần muốn tới, sợ giáo úy hỏi tội đành nhịn
Lưu Trường vuốt cằm nhìn những người này gật đầu tán thưởng
"A Phu đúng là kế thừa tinh túy từ cha, trị quân rất nghiêm
Nghiêm hơn Chu Bột
"Lưu Trưởng chủ động đi tới, đám tướng sĩ lúc này mới bái kiến, y hỏi:" Giáo úy của các ngươi đâu?""Ở cổng phía đông ạ
"Lưu Trường nháy mắt với Lữ Lộc rồi đi tới đông thành
"Đại vương !"Hạ Hầu Táo gọi to chạy tới bên Lưu Trường, kích động ôm lấy cánh tay y, đang định nói thì Chu A Phu dẫn tướng lĩnh đi xuống, mắng:" Không có mệnh lệnh của ta, sao ngươi dám tự ý rời vị trí?"Hạ Hầu Táo sầm mặt, giận mà không dám nói
Lưu Trường cười bảo:" Táo, về trước đi
"Hạ Hầu Táo làu bàu gì đó miễn cưỡng về vị trí của mình
Lưu Trường quan sát Chu Á Phu, trải qua vài cuộc chiến mài rũa, thằng nhãi này trưởng thành rồi, có chút khí thế của Chu Bột
Dù Lưu Trường không thích Chu Bột mấy, nhưng y phải thừa nhận hiện Chu Bột là Đại Hán đệ nhất tướng, Hàn Tín là soái không xông trận được, Lý Tả Xa thì đã già chỉ có thể lên kế hoạch thôi
Chu Bột thì khác, có thể làm tiên phong, có thể làm thống soái, tướng quân như thế, Như Ý tài đức gì mà có chứ?Lưu Trường nghĩ tới là tức giận, nhân tài ưu tú như vậy không tới nước Đường, đúng là tổn thất lớn
Chu Á Phu sai các tướng vào vị trí rồi mới cười:" Đại vương
Không như thế không quản được cái đám này
""Ta biết, trông coi kỹ bọn chúng, đừng tranh chấp với Bắc quân
Nam quân thì không sao, năm xưa chúng truy đuổi quả nhân
""Khụ, đại vương, Nam quân cũng không nên tranh chấp, đại vương là quân vương hiền minh khoan dung, sao vì chút ân oán đó mà thù địch Nam quân?" Chu Á Phu vội khuyên:Lưu Trường nghĩ cũng phải, mình là hiền quân, sao có thể vì năm xưa người ta đuổi mình mà báo thù, quả nhân đâu phải người hẹp hòi
"Được, mấy ngày này trông coi cho tốt, vài ngày nữa quả nhân phái người tới, khi ấy ngươi dẫn Lộc, Táo tới Đường vương phủ tìm ta
""Vâng
"Vốn Lưu Trường còn muốn đánh xe truy đuổi đám giáp sĩ Nam quân truy đuổi mình năm xưa, nhưng được Chu Á Phu khuyên, Lưu Trường bỏ tâm tư này, thôi, quốc sự làm trọng
Khi Lưu Trường khổ cực xử lý quốc sự, ăn uống nhìn Trần Bình bận rộn, cứu tinh của y rốt cuộc đã tới
Đường quốc tướng dẫn một đám người trẻ tuổi ưu tú tới Trường An
Biết tin tức này Lưu Trường kích động lắm, Trần Bình duyệt tấu biểu tới không ngẩng đầu lên nổi cũng rất kích động
Chỉ có Trương Thương trông chẳng vui vẻ gì, ông ta có nhà riêng ở Trường An, khi đội ngũ như con rồng dài vào thành, giáo úy cổng thành sững sờ, chỉ sĩ tốt nước Đường chẳng thấy lạ
"Sao nhiều nữ tử thế? Chẳng lẽ là hiến cho đại vương?""À, đó là gia quyến của Trương tướng
""Hạ nhân Trương tướng đông thế, quá giới hạn rồi
""À, đó đều là nhi tử của Trương tướng
"Trương Thương ngồi trên xe, mắt đảo quanh, thấy mỹ phụ tươi trẻ đi qua, trên mặt lại xuất hiện nụ cười
Thực ra về Trường An cũng tốt, quốc sự làm trọng mà
Trương Thương phái mấy nhi tử an bài gia quyến, sau đó dẫn người khác đi bái kiến Lưu Trường
"Trương tướng, rốt cuộc ngài đã tới
"Trần Bình xúc động nắm chặt tay Trương Thương làm ông ta ngớ ra chốc lát, chúng ta thân nhau lắm à?Lưu Trường đi tới dùng lễ đệ tử bái kiến Trương Thương rồi nhìn mấy người trẻ tuổi đi cùng, đám Trần Mãi, Triều Thác đều kích động bái kiến
Lưu Trường đáp lễ xong lo lắng trùng trùng nói:" Sư phụ không biết, ngươi không ở Trường An, quả nhân bận tối mặt, suốt ngày phê duyệt tấu biểu chất cao như núi, nửa bước không thể rời hoàng cung
Các chư hầu khác không biết giờ này du ngoạn ở đâu, chỉ có quả nhân ở đây, ăn không ngon ngủ không yên
Trần Bình khép mắt lại dưỡng thần
Cũng may mà ông ta quen rồi, thời Cao hoàng đế quen lắm rồi, chút xíu này chưa đủ làm ông ta tức giận, so với Cao hoàng đế còn kém lắm
Năm xưa Cao hoàng đế thảo phạt Hung Nô, bị Mạo Đốn bao vây, ông ta dùng kế ép lui Mạo Đốn
Cao hoàng đế đột vây xong, câu đầu tiên nói với ông ta là: Trẫm khó khăn lắm mới cầm chân được Mạo Đốn, đang định tiêu diệt, sao khanh làm hắn chạy mất?Khi đó Trần Bình thật không biết trả lời thế nào
Nên hành vi này của Lưu Trường không ảnh hưởng tới tâm thái của Trần Bình
Trương Thương nói như thật:" Đại vương vất vả rồi, thần đã tới, sẽ không để đại vương chịu khổ nữa, đại vương yên tâm
"Lưu Trường mừng rỡ, lệnh người bày tiệc
"Sư phụ, quả nhân chuẩn bị đem chế độ ở Đường thi hành khắp Đại Hán, người thấy sao?""Đại vương, chính sách phải tùy nơi mà chế định, hợp với nước Đường, chưa chắc hợp với nơi khác, không nên mạo hiểm
Tiếp theo đây thần sẽ tới các nơi khảo sát, tìm hiểu tình hình, xem xem chính sách nào có thể vận dụng ở Đại Hán
"Với Trương Thương mà nói, trị nước Đường và trị Đại Hàn đều không thành vấn đề, vị hiền tướng của Hán Văn đế này là người duy nhất so được với Tiêu Hà, chẳng qua là đạo đức xách giày cho Tiêu tướng cũng không xứng
Tiêu tướng là người lòng mang thiên hạ, vì lợi ích bách tính là mấy lần chống lại Cao hoàng đế
Còn Trương thương, làm vừa đủ, bớt việc nào tốt việc nấy, việc gì có thể không làm tuyệt đối không đụng tay
Lưu Trường thấp giọng hỏi:" Sư phụ sẽ không lấy danh nghĩa khảo sát, ăn chơi khoái hoạt khắp nơi chứ?"Trương Thương nổi giận:" Đại vương sao có thể hoài nghi thần như thế? Thần một lòng vì quốc sự, há có thể chịu sỉ nhục như vậy?""Sư phụ đừng giận, quả nhân lỡ lời
Sư phụ muốn đi khảo sát các nơi, quả nhân tuyệt không phản đối, nếu có thể đưa quả nhân theo cùng thì tốt quá
Sư phụ tuổi đã cao, quả nhân theo bên còn chiếu cố
""Đại vương chớ lo, thần còn ứng phó được, sao dám để đại vương chiếu cố?"Nhìn cảnh sư đồ cảm động lòng người này, đám người trẻ tuổi không rõ chân tướng đều rơi lệ, đại vương gặp được Trương tướng đúng là điển hình của minh quân gặp được hiền thần