Chuyện bất ngờ kia làm không khí trong thái học trở nên trầm mặc, Phù Khâu Bá chỉ biết thở dài
Lưu Trường không để ý, kéo tay ông, ngồi cùng quần hiền, thảo luận học vấn
Học vấn mà Lưu Trường có thể thảo luận với người ta, tất nhiên chỉ có toán số
Toán số ở thời đại này cũng là một học vấn lớn, ví như Trương Thương vang danh thiên hạ chính là nhờ toán số, cả Nho gia và Pháp gia đều rất coi trọng, Hoàng Lão thì bình thường nhưng không phải không biết
Trong quá trình trò chuyện, mọi người dần bớt gò bó, hỏi Lưu Trường đủ loại nan đề trong số học
Buổi biện luận đó kéo dài một ngày, quần hiền lợi ích không nhỏ, còn Lưu Trường thì nở mày nở mặt một phen, trước đó luôn có người cho rằng cuốn "Số thư" của y là do người khác viết thay mà có khả năng nhất là Trương Thương
Quần hiền ai làm việc này, Phù Khâu Bá cười nói:" Thường nghe có kẻ nói sách của đại vương do người khác viết, bị đại vương đoạt lấy, sau này hôm nay không dai dám nói thế nữa rồi
"Lưu Trường nhìn xung quanh không còn ai nữa mới nói:" Phù Khâu công, thời gian qua làm không tốt, hại khổ quả nhân
""Đại vương sao lại nói thế?""Quả nhân vốn là phản tặc, bọn họ chửi sau lưng quả nhân cũng là đáng, ngài lại ra mặt vì quả nhân, đi khắp nơi biện luận, nói quả nhân bất đắc dĩ
Thế sao được?"Phù Khâu Bá lại thở dài
"Mưu phản mà, nếu không ai chửi quả nhân mới là có chuyện lớn
""Đại vương dùng thanh danh của mình đổi lấy thái bình, thần hổ thẹn không bằng
""Đều là chuyện nhỏ thôi, quả nhân hôm nay tới tìm ngài là vì một chuyện lớn
""Xin đại vương sai bảo!"Lưu Trường hơi đắn đo, cuối cùng vấn nói:" Ngài cũng biết đó, trước đó a mẫu lập quốc học khác nơi, bồi dưỡng nhân tài, vấn đề lão sư không khó giải quyết, khó là vấn đề thư tịch
Trước đó huynh trưởng ta phế bỏ tội cất giữ sách, cho phép trong nhà bách tính được giữ sách
""Nhưng sách lưu truyền các nơi còn rất ít, nhà nào có sách, trừ khi là cực kỳ thân cận, nếu không tuyệt đối không cho người ngoài xem
""Quả nhân muốn lấy sách lưu giữ trong hoàng cung ra, phân phát các nơi, quả nhân biết, ngài có rất nhiều sách, nếu có thể đem ra sao chép, dùng để truyền bá, khai quật bồi dưỡng nhân tài, vậy thì đã giúp quả nhân việc lớn rồi
""Sách của một mình thì có được mấy tác dụng, đại vương muốn thần hiệu triệu hiền nhân thiên hạ, tiến hành sao chép sách, hiến cho đại vương sao?" Phù Khâu Bá hiểu ngay ý nghĩ của Lưu Trường:Lưu Trường gật đầu:" Có thể ngài không tin, nhưng quả nhân đúng là có cách sao chép lượng lớn sách, không khác chút nào
Quả nhân không thích đọc sách, nhưng sách là thứ tốt, quả nhân không đọc, có thể để người thiên hạ đọc
""Nay người biết chữ trong thiên hạ thực sự là quá ít, quả nhân chuẩn bị thiết lập thư quán, giống như quán rượu quán cơm vậy, để sách được nhanh chóng lưu truyền các nơi
Quả nhân muốn để người cả thiên hạ đều được đọc sách
"Phù Khâu Công hết sức xúc động, vài thật sâu:" Đại vương đúng là hiền vương tựa Nghiêu Thuấn, đại vương đã có chí hướng như vậy, thần sao dám không toàn lực tương trợ
Thần sẽ viết thư cho hảo hữu, khuyên họ chép sách hiến cho đại vương!""Có điều đại vương có cách gì để sao chép lượng lớn sách?"Lưu Trường cười to:" Ha ha ha, giải thích ra cũng dễ lắm, Phù Khâu công có nghịch đất không?"Phù Khâu Bá mù tịt, hoang mang lắc đầu
Cơ cấu thượng phương của Đại Hán lúc này cũng bận rộn, thượng phương trong tay Lưu Trường từ cơ cấu làm đồ dùng cho hoàng thất thành cơ cấu phát minh, bởi thế làm việc rất bí mật, người ngoài căn bản không biết họ đang làm gì?Chỉ có giáp sĩ canh giữ xung quanh thấy họ ôm ván gỗ chạy đi chạy lại, toàn thân dính mực, thi thoảng còn ôm sách đi vào
Giáp sĩ nhìn nhau, tới lúc chế tác mới lật sách học, có phải hơi muộn không?Chẳng biết, dù sao vị đại vương nào đó chỉ quản giao việc cho người khác, sau đó buông tay đi chơi
Trên con đường từ Trường An tới Lạc Dương, một đội nhân mã rầm rộ tiến về phía trước
Có kỵ sĩ mở được, giáp sĩ đi theo, xe sáu ngựa kéo, thậm chí có cả nhạc sư
Toàn bộ Đại Hán dám trống giong cờ mở, hận không thể dọc đường hô to "ta tới đây", tất nhiên chỉ có vị hôn quân kia mới làm
Đúng thế, lúc này hôn quân đó ngồi trên xe nhìn xung quanh, miệng vẫn còn nói:" Bất Nghi, lần này quả nhân tuần tra địa phương, không muốn phô trương, ngươi phải dặn người đi theo không được nói ra
"Trương Bất Nghi nhìn đội ngũ nghi trượng khổng lồ đi theo, do dự rất lâu rồi gật đầu
Thế này còn cần nói gì nữa, phàm không phải kẻ mù là biết ai tới
Có điều hết cách, Trương Bất Nghi biết, thiên tử nhà mình thích phô trương, từ nhỏ thích mặc trang phục đẹp dễ, hưởng thụ cảm giác được người ta xúm quanh, tâng bốc
Cái tính cách ác liệt này đúng từ một khuôn với Cao hoàng đế
Cao hoàng đế thích nhất phô trương, sau khi đăng cơ nhiều lần xuống địa phương, quần thần hoài nghi, Cao hoàng đế làm thế chỉ để khoe khoang thôi
Có điều chuyện đó cũng tốt, thiên hạ vừa đại nhất thống, thiên hạ đa phần còn chưa thừa nhận chủ chung, Cao hoàng đế thường xuyên xuất hành cũng có tác dụng nhất định, quần thần không ai khuyên, dù sao quốc sự đã có Tiêu Hà
Khi Lưu Trường tới Lạc Dương, Lạc Dương lệnh sợ hãi dẫn người tới bái kiến, gặp được vị ẩm thực gia hơi chút là nấu người này, đám quan lại chân run run, nói năng không rõ ràng
"Bái kiến đại vương
"Lưu Trường xuống xe còn trách:" Quả nhân đã nói là không kinh động địa phương mà
"Nói rồi ra hiệu cho quan viên đứng dậy theo sau, tiếp tục đi về Lạc Dương, Lưu Trường nhìn quanh, cười nói:" Khi quả nhân còn rất nhỏ từng theo a mẫu tới Lạc Dương, lúc đó gặp Bành Việt, ông ta tôn quả nhân là thượng khách, nghe quả nhân giáo huấn
""Khi đó Lạc Dương tan hoang đổ nát, đường sá chẳng thấy bao người, trong ngoài thành hoang vu, trong thành càng như tòa thành chết, yên tĩnh tới phát sợ
""Nay quả nhân dọc đường đi thấy đồng ruộng, đường sá bằng phẳng, người đi đường rất nhiều, ngay ngoài Lạc Dương mà đã phồn hoa như thế
"Các quan lại rất tán đồng lời này, hơn mười năm qua, Đại Hán thay đổi cực lớn, các phương diện đều phát triển mau chóng, Trung Nguyên đã bắt đầu thấy cảnh phồn vinh thời Chiến Quốc
Không phải nói mỉa, đầu thời Hán, khắp nơi tan hoang chẳng bằng chiến quốc
"Đó là công đức của quả nhân, từ đó nhìn ra, ở phương diện trị quốc
A phụ kém xa quả nhân
" Lưu Trường kiêu ngạo nói:Lạc Dương lệnh mở miệng, song không nói ra được lời nịnh nọt, đại vương ngài chấp chính được bao lâu chứ, cục diện hiện nay tựa hồ là công đức của Cao hoàng đế, đương kim bệ hạ và thái hậu
Trương Bất Nghi không biết liêm sỉ lớn tiếng nói:" Bệ hạ chinh phạt Hung Nô, phía bắc đánh bại cường địch, phía nam thông qua uy nghiêm khiến Nam Việt thuần phục, trong trọng dụng hiền tài, khiến thiên hạ thịnh trị
""Công đức của bệ hạ, Tam Hoàng Ngũ Đế cũng không sánh bằng
"Lưu Trường cười lớn
Đám quan lại ai nấy thần sắc phức tạp nhưng không dám nói gì
Lưu Trường hỏi tới tình hình địa phương từ hộ tịch tới sản lượng lương thực, khi hỏi tới thi hành chính sách mới thì đám quan lại ú ớ, chỉ tâng bốc chế độ
Lưu Trường cau mày:" Làm gì có chính lệnh nào hoàn mỹ, những nơi khác nhau kết quả khác nhau, các ngươi ăn lộc triều đình, nhưng không chịu làm việc, ứng phó qua loa, dám coi khinh quả nhân à?"Thấy Lưu Trường nổi giận, Lạc Dương lệnh không dám nhiều lời, vội nói:" Đại vương hạ lệnh cho bách tính tự do đi lại, hai tháng qua có hơn 4 vạn người tới Lạc Dương, có người tới định cư, lập hộ tịch, có người tới làm ăn, mở hàng quán
Đây là chuyện tốt, nhưng người ra vào nhiều, trị an hỗn loạn, huyện úy tra án gặp rất nhiều khó khăn, nhiều tội phạm chạy khắp nơi
"