Đặc điểm lớn nhất của thương cổ là nhạy bén, Vương Sinh lập tức nghe ra ý khác của đại vương: Thế chưa đủ.
"Đại vương, trong nhà thần có không ít gạo, nguyện hiến cho đại vương thảo phạt Hung Nô."
"A, trong thương cổ lại có người trung quân như ngươi, quả nhân rất vui." Lưu Trường mừng rỡ vô hạn, vỗ vai hắn:" Quả nhân nghỉ ở đây vài ngày, ngươi đi làm việc của mình đi."
Trong mắt Vương Sinh bây giờ, đại vương từ bộ dạng hung thần ác sát đã biến thành thánh nhân, toàn thân tỏa ra ánh sáng hiền từ mà ấm áp. Ông ta vái lạy ba cái.
Khi Lưu Trường no bụng ợ hơi từ nhà Vương sinh ra, Lữ Lộc chỉ biết thở dài:" Đại vương vì chút dê và gạo mà bỏ gốc quốc gia sao? Nếu tương lai xảy ra loạn thì thế nào?"
"Thì sửa." Lưu Trường ngạo nghễ nói:" Đại trượng phu ở đời phải dám làm, nếu suốt ngày lo làm thế này làm thế kia có hại không thì sao làm nên chuyện gì? Mọi chuyện phải làm mới biết, huống hồ trong triều có nhiều đại hiền gánh vác như thế, sao phải lo?"
Phàn Kháng nói ngay:" Đại vương nói có lý, nếu xảy ra chuyện, chúng ta nói là do Trần Bình làm."
"Không thẹn là đại hiền của quả nhân, ngươi nói có lý lắm."
Chu Thắng Chi vuốt râu:" Đại vương, Trần hầu không còn trẻ nữa, chúng ta đổi người khác đi."
"Ồ, ngươi có nhân tuyển à?"
"Đại vương thấy đệ đệ thần thế nào?"
"Ha ha ha !"
Cả đám cười rộ, Lưu Trường mắng:" Á Phu chỉ mắng ngươi vài lần, ngươi liền đối xử với hắn thế à?"
Chu Thắng Chi lắc đầu, nghiêm túc nói:" Đại vương ân sủng nhà thần quá rồi, một nhà ba hầu đã bị người ta ghen ghét, huống hồ Á Phu còn trẻ mà thực ấp đã sắp bằng khai quốc công thần ... Nó còn trẻ, như thế chưa chắc đã tốt ..."
Lữ Lộc vỗ tay:" Đại vương, thần hiểu rồi, ý hắn là hắn lo công cao át chủ, đại vương sẽ kiêng kỵ mà giết nhà hắn. Hắn rõ ràng coi đại vương là hôn quân đố kỵ người dưới."
"Phun rắm, ta mà nghĩ thế còn dám nói trước mặt đại vương sao?"
"À, nghĩa là ngươi toàn nói sau lưng."
Chu Thắng Chi không nhịn nổi xông tới:" Hôm nay ta phải bóp chết tên khốn nhà ngươi."
May mà Phàn Kháng và Triệu Muội phản ứng nhanh kịp cản bọn họ.
Lưu Trường khinh bỉ:" Thứ kém cỏi, đánh nhau từ lúc mấy tuổi tới giờ, các ngươi định đánh tới khi nào?"
Bọn họ ở trong huyện nha, thế là quan lại trong huyện làm việc tích cực hẳn.
Lưu Trường chợt thở dài.
Chu Thắng Chi và Lữ Lộc vốn đang hậm hực liền đồng thanh:" Đại vương vì sao lại thở dài."
"Quả nhân đang nghĩ hai quận thủ ở Ba Thục phải an bài ra sao? Ài, không người để dùng.”
Vốn Chu Thắng Chi định nói câu, sao đại vương không hỏi kế quần hiền, nhưng mà ba quần hiền ở đây đều quá tệ, hắn đành tự nghĩ cách:" Đại vương thực ra không thiếu nhân tài, thần tiến cử hai người."
"Ngươi muốn tiến cử ai?"
"Trần Mãi và Quán A."
"Ngươi đúng là ..." Lưu Trường theo thói quen định mắng, nhưng lập tức trầm ngâm:
Chu Thắng Chi nghiêm túc nói:" Đại vương, hai tên này đều có tước vị, Mãi thông tuệ, A làm việc chuyên tâm. Bọn họ từng theo Trần hầu phe duyệt tấu biểu ở thái phủ."
"Thứ chúng thiếu là kinh nghiệm, nếu có quận thừa hợp cách phò tá, chúng có thể quản lý địa phương theo ý đại vương, thậm chí vì đại vương thúc đẩy cả Ba Thục."
Tuy căm hận tên này, nhưng Lữ Lộc cũng phải thừa nhận hắn nói có lý, giờ tới lúc quần hiền bọn họ tiếu ngạo phong vân rồi. Thế hệ a phụ đều đã già, không dùng được nữa, phải nhường chỗ cho bọn họ rồi!"
Lưu Trường cau mày:" Quận thủ không dễ làm đâu, chúng còn quá trẻ."
"Đại vương lo chúng không trấn áp được đại thần địa phương ... Chẳng lẽ họ không sợ Trần hầu và Quán tướng?"
"Quả nhân không sợ chuyện đó, mà lo chúng quá cấp tiến, vì công lao mà làm loạn địa phương." Lưu Trường nghĩ một lúc rồi quyết định:" Để chúng thử vậy, dùng một năm xem chúng đảm nhận được trọng trách không?"
Đám Chu Thắng Chi vui mừng, đây là thắng lợi của quần hiền, có thể dự liệu, quần hiền sẽ dần thay thế đám lão thần, thành trụ cột Đại Hán.
Khi Lưu Trường nghỉ ngơi ở An Dương, Vương Sinh không quên giúp đại vương truyền tin cấm lệnh sắp giải trừ đi khắp nơi. Tin này tức thì gây oanh động lớn ở Ba Thục, Ba Thục nhiều thương cổ, bọn họ căm hận cấm lệnh, nhiều người hối lộ quan lại không phải để trục lợi, mà chỉ để họ lờ đi hành vi phạm lệnh cấm.
Thương cổ cũng muốn sống một cách đường hoàng.
Biết Đường vương có ý này, bọn họ từ sợ ma vương tới, nay quét nhà mong thánh vương giá lâm. Thanh danh Lưu Trường ở Thục nghịch chuyển kinh người, trong miệng thương cổ y thành thánh nhân vượt quá Nghiêu Thuấn.
Tú Y đương địa đem tin về cho Lưu Trường, y chẳng ngạc nhiên, y thong thả từ An Dương tới Thành Cố. Còn chưa tới cổng thành liền có thương có nghe tin mang theo lượng lớn lễ vật, đứng hai bên đường đợi thánh quân.
Lưu Trường vui lắm, chủ yếu vì đám người này quá giỏi tâng bốc ... Khụ khụ, chủ yếu vì giải quyết được thiếu hụt lương thực.
Đám thương cổ cực kỳ nhiệt tình, bất kể hiến lương thực hay hiến báu vật đều rất rộng rãi, cơ hội lấy lòng đại vương thật không nhiều. Hơn nữa trừ Đường vương, chưa có quân vương nào đòi tài vật của thương cổ ... Quân vương trước kia đều cướp luôn.
Chuyến đi Ba Thục của Lưu Trường trở nên vô cùng đặc sắc, trên xe chất đầy bảo vật, lương thực bò dê càng không kể xiết, đang đưa về Trường An. Ai không biết còn nghĩ đại vương tới Ba Thục ăn cướp.
Lưu Trường cũng hưởng thụ một phen phong thổ nhân tình nơi này.
Lưu Trường cùng quần hiền ngồi dưới bóng cây, nơi này khí hậu nóng nực, y cởi giáp trụ, tay cầm mỹ tửu đương địa, phía trước chất đầy đặc sản thịt trâu. Không ngừng có người mang đặc sản đương địa tới, có hoa quả, trà ngon, rượu ngon, Lưu Trường chẳng nhớ tới Trường An nữa.
Lữ Lộc liếm môi:" Đại vương, thần thấy nên lập luôn hành cung ở Ba Thục, sau này nên thường tới ở."
"Ừ, để ngươi làm quan ở đây luôn nhé?"
Lữ Lộc sáng mắt:" Đa tạ đại vương!"
"Cho ngươi ở đây làm lý chính."
"Tiếc là nơi này có chút ..." Triệu Muội kéo vạt áo, lau mồ hôi trán:
Chu Thắng Chi nghi hoặc:" Ta nghe nói Nam Việt nóng lắm mà sao ngươi lại không chịu nổi?"
"Nam Việt nóng khác, vì nhiều mưa, lại có gió mát ... Ở đây đến cả mưa cũng nóng."
"Nóng tốt mà ..." Lưu Trường lẩm bẩm, cả đám nhìn theo ánh mắt đại vương, chỉ thấy một mỹ nữ ngồi xe đi ngang qua, nữ tử ở đây ăn mặc rất bạo dạn, chỗ tròn chỗ trắng thấp tha thấp thoáng trêu ghẹo lòng người.
"Khụ, khụ, đại vương ... Uống rượu thôi." Phàn Kháng vội che trước mắt Lưu Trường, rót rượu cho y:
Lưu Trường nghiêng đầu qua, Phàn Kháng cũng nhích người theo, y bực mình mắng:" Trước kia ngươi còn bảo tặng quả nhân mấy mỹ nhân Ba Thục, sao bây giờ quả nhân nhìn cũng không cho?"
"Đại vương, không chỉ di mẫu biết cầm gậy gỗ đâu, a mẫu thần cũng thế. A mẫu nói, nếu đại vương mang mỹ nhân về sẽ đánh gãy chân thần."
"Quả nhân chơi ở Ba Thục, không đưa về là xong chứ gì?"
"Thế cũng không được, nếu a mẫu biết."
Lưu Trường quát:" Đường đường hầu tước lại đi sợ phụ nhân, ngươi làm mất mặt quả nhân."
Phàn Khanh liên tục gật đầu:" Vâng, vâng, chỉ thần sợ, đại vương không sợ, a mẫu thần biết thì di mẫu chắc không biết."
Lưu Trường không vui:" Biết thì sao, quả nhân sợ chắc, uống rượu của người đi."
Mọi người uống rượu tán gẫu, chỉ có Lưu Trường thi thoảng ngẩng đầu lên, sau khi uống vài chén rượu, loại huyết mạch nào đó trong người Lưu Trường thức tỉnh, không nhịn được, hướng xe đằng xa hô lên:" Mỹ nhân, tới uống rượu cùng không?"
Quần hiền chẳng lạ, năm xưa ở Trường An, đại vương nhà mình thích đi quán rượu ve vãn các đại tỷ, thường bị người ta trêu chọc. Có điều lúc đó là đứa nhóc khác, giờ đại vương không chừng mang tiếng cướp đoạt dân nữ.
Khi Chu Thắng Chi định phải người đi xin lỗi thì xe kia dừng lại, có người đi tới.
"Đại vương, sao không rượu tử tế, giờ gây họa rồi đấy."
Lưu Trường gãi mũi:" Quả nhân chẳng qua mời người ta uống rượu, không thích thì đi, sao lại bảo gây họa."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com