Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565: Quả Nhân Không Có Ý Đồ Gì Với Nàng.

Chương 565: Quả nhân không có ý đồ gì với nàng.

Rất nhanh một nữ tử đường hoàng xuất hiện trước mặt Lưu Trường, mọi người kinh ngạc, nữ tử này hông đeo trường kiếm. Tuy nói Đại Hán khá cởi mở nhưng nữ tử đeo kiếm không nhiều, nàng tuổi không nhiều, thân nữ nhi nhưng oai hùng, đại khái vì luyện võ, toàn thân đường cong uốn lượn. Lưu Trường nhìn tới thất thần.

Nữ tử đó nhìn Lưu Trường:" Rượu của ngươi đâu?"

"Ha ha ha, ở đây. " Lưu Trường nâng chén lên:

Nữ tử đó không sợ, ngồi xuống bên Lưu Trường, nhận lấy uống hết luôn, quần hiền đều ngây ra, mỹ nhân Ba Thục thực sự khác Trường An.

Nữ tử này da không trắng lắm nhưng rất xinh đẹp, dưới cằm có một nốt ruồi, có vẻ cường thế.

Uống hết rượu, nữ tử dùng ống tay áo lau miệng:" Ta uống hết rượu của ngươi rồi, thường ngày ta ghét nhất loại phóng đãng như ngươi, cho ngươi một cơ hội. Nếu xạ thuật hơn ta, ta cho ngươi đi, nếu không ta giết ngươi.”

Quần hiền nhíu mày nhìn về mấy gia thần nữ tử mang theo, đám gia thần không sợ nhìn lại, xem ra có thân phận, không phải nhà bình thường.

Lưu Trường cười to: "Ta không làm chuyện bắt nạt nữ tử yếu nhược, so xạ thuật với nàng, thắng cũng mất mặt."

Nữ tử càng giận: "Vậy ngươi cũng phải thắng ta trước đã, tưởng cao lớn thì xạ thuật hơn ta à? Dám tỉ thỉ với ta không?"

Lưu Trường hừ lạnh đứng lên, nữ tử sững sờ ngước mắt nhìn, tên này cao quá.

"Ai bảo ta không dám tỉ thì với nàng, xạ thuật khỏi so nữa, nếu nàng vật được ta, ta tùy nàng xử trí, nếu nàng thua, uống với ta ba bầu rượu."

Quần hiền bàng hoàng, đại vương ngài nói thật đấy à? Ngài muốn vật nhau với nữ tử? Quần hiền ôm mặt, sớm biết thế này không nên tới Ba Thục.

Nữ tử mắng:" Vô sỉ!"

Vị đại vương nào đó hiển nhiên không có chút gien hổ thẹn nào, còn dương dương đắc ý hỏi:" Sao, không dám à?"

Nữ tử nóng lên:" A phụ ta là Thập Phương hầu, nơi này là thực ấp nhà ta, ngươi dám đắc tội với ta à?"

Lưu Trượng há miệng cười: "Nữ nhi của Ung Xỉ? Bảo sao tính cách ác liệt như thế, a phụ ta từ nhỏ nói với ta, trong quần thần, chỉ a phụ nàng là đáng hận nhất."

Thập Phương hầu Ung Xỉ, người Cao hoàng đế căm hận nhất.

Cùng là đồng hương huyện Bái, Ung Xỉ xuất thân hào tộc, khinh thường Lưu Bang, nhiều lần xỉ nhục Lưu Bang, còn phản bội Lưu Bang, cuối cùng lấy thân phận tướng lĩnh nước Triệu về với Lưu Bang.

Lưu Bang luôn muốn giết ông ta, nếu không phải có Trương Lương can thì e sớm tìm gia khôi giáp trong nhà Ung Xỉ rồi.

Có điều Ung Xỉ được chết già an lành, nay Thập Phương hầu là nhi tử ông ta, Ung Cự Lộc, nhà bọn họ địa vị cực cao ở Ba Thục.

Nữ tử nghe Lưu Trường nói vậy, hiểu ra ngay: "Ngươi là con của Lưu ... Cao hoàng đế."

"Nàng cũng không ngốc, toàn thiên hạ là thực ấp của ta, đắc tội với nàng thì sao?" Lưu Trường hất hàm:

Nữ tử nhất thời không đối đáp được, hừ một tiếng bỏ đi.

Thấy nữ tử bỏ đi rồi, Phàn Kháng thở phào, lau mồ hôi trán, xem ra cái chân mình giữ được rồi:" Đại vương, nữ tử này không hiền lành gì, đừng để ý."

"Thực ra rất xinh đẹp."

"Đại vương, uống rượu thôi." Phàn Kháng gượng gạo chuyển đề tài.

Lưu Trường vừa uống rượu vừa nói:" Thương cổ các nơi đại khái đều biết tình hình, bọn họ đều mong được giải trừ cấm lệnh. Nhìn họ kích động như vậy, xem ra không nên giải trừ toàn bộ, mà từng bước một, để Lưu Kính liều mạng phản đối."

"Có lẽ thuế thương sẽ thành nguồn thu trọng yếu của Đại Hán, đả kích thương cổ cần giảm bớt, khi cần nên nâng đỡ thích hợp. Chỉ cần đủ lương thực, quả nhân có thể triệu tập 300 vạn dân tráng xây An Lăng cho quả nhân rồi.

Triệu Muội ít sâu một hơi.

Có lẽ là vì thời gian theo đại vương còn ngắn, nên hắn hay bị lời nói của đại vương làm sợ hãi. Đến Tần Nhị Thế còn chẳng dám triệu tập 300 vạn dân tráng, cùng lắm là 100 vạn.

"Lần này tuần sát dân tình Ba Thục rất thoải ... Rất có thu hoạch. Tiếp theo nên đi gặp hậu nhân của Quả phụ Thanh, để họ đi đầu. Thuận tiện xem man di bị các ngươi đánh bại là có thể về được rồi."

"Vấn đề của Ba Thục, một là quận thủ, hai là thương cổ, ba là đường sá ... đường sá nơi này rất khó đi ..."

Lưu Trường không đơn thuần là đi chơi, mà quan sát không ít.

"Ba Thục nhiều thương cổ, nhiều hào tộc, sao không để họ sửa đường?" Lưu Trường đắc ý nói:" Nay thương cổ Ba Thục kính trọng quả nhân, nếu bảo họ quả nhân muốn làm đường, chắc họ không từ chối."

Lữ Lộc kinh ngạc:" Đại vương trước đó nói phế trừ lệnh cấm là vì thế sao?"

"À .. Ừ ... Đúng ... Đúng là thế đấy."

"Đại vương đúng là kế sau tính xa, bảo sao lại đưa ra chính lệnh hồ đồ như vậy, thì ra là vì chuyện này."

Chu Thắng Chi mắng:" Đại vương làm việc có mục đích của mình, loại ngu xuẩn như ngươi làm sao nhìn thấu. Đại vương chấp chính, Đại Hán ngày càng cường thịnh, mỗi ngày đại vương phê duyệt hàng trăm tấu chương, chưa từng phạm sai lầm ..."

Lưu Trường nghe mà mát lòng:" Thắng Chi nói đúng, quả nhân xưa nay luôn tính trước mới làm ... Ví như bây giờ quả nhân định tới phủ Thập Phương hầu, các ngươi nói xem là vì cái gì?"

Phàn Kháng mặt trắng bệch:" Đại vương mê đắm nữ tử đó."

Lưu Trường tức giận:" Ngươi sao có thể nghĩ quả nhân nông cạn như vậy? Lộc, ngươi nói xem vì sao quả nhân phải đi."

Lữ Lộc đang trầm ngâm thì Chu Thắng Chi cướp lời:" Đại vương vì vỗ về hào tộc Ba Thục, để họ hiệp trợ quận thủ mới nhậm chức. Cũng là vì cảnh cáo họ, để họ đừng phạm sai lầm, tốt nhất phụ trách kiến thiết Ba Thục."

"Nói đúng lắm!" Lưu Trường kích động vỗ vai Chu Thắng Chi: “Ngươi rất hiểu quả nhân.

Chu Thắng Chi né ngay:" Ân đức của đại vương quá nặng, thần không nhận nổi."

"Ha ha ha, đi! Tới phủ Ung Xỉ!"

Đám kỵ sĩ đằng xa vội vàng đi tới, Lưu Trường mặc giáp trụ, lên tuấn mã, phóng về phía trong thành. Vùng Ba Thục, bách tính đa phần sống ở ngoài thành, nói cách khác là nông thôn nhiều, thành trì nhỏ. Thành trì ở Trung Nguyên bao quanh cả nông điền, có thành phóng ngựa ra ngoài mất vài canh giờ, nơi này thì thành nhỏ hơn nhiều. Ngoài thành khắp nơi thấy khói bếp.

Nơi đây mãnh thú không ít, Lưu Trường ra ngoài luôn mang theo cung, sẵn sàng săn bắn.

Phủ Thập Phương hầu rất xa hoa, Lưu Trường cũng đi qua không ít nơi, y thấy diện tích tòa phủ này không kém nhà Lữ Lộc là bao, từ ngoài đã thấy giả sơn cao ngất, thậm chí nghe thấy tiếng dã thú gầm gừ.

Khi Lưu Trường vừa vào thành, bọn họ tựa hồ đã được tin tức. Ưng Cự Lộc là trung niên cao lớn tuấn lãng, Lưu Trường phát hiện, người ta xuất thân càng tốt trông càng ưa nhìn. Những người vừa cao vừa đẹp bên cạnh a phụ mình đa phần là mưu thần, còn võ tướng chém giết ở dưới kém xa.

Có điều Ung Cự Lộc lúc này chẳng có chút uy nghi, chẳng có chút phong độ nào. Chủ yếu vì người này mình trần, mang cành gai ra đón.

Bộ dạng mang roi thỉnh tội.

Quần hiền đưa mắt nhìn nhau, vị này bày trò gì thế?

Lưu Trường cười ha hả từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi vài bước tới mặt người này:" Khanh cần gì phải thế, chẳng lẽ quả nhân vì chút mâu thuẫn mà mưu hại khanh hay sao?"

"Đại vương, thần có tội, xin đại vương nghiêm trừng."

"Đứng dậy, đứng dậy đi."

Lưu Trường không vui kéo ông ta lên:" Nàng bất kính với quả nhân không thể tính là khanh sai. Khanh không cần thế, quả nhân không phải Triệu vương, quả nhân khoan dung đại lượng, không bao giờ trừng phạt người vô tội."

Ung Cự Lộc do dự đứng dậy:" Đại vương ... hắn phạm tội lớn như thế, thần khó thoát khỏi liên quan."

"Thế có đáng gì mà tính tội lớn, ha ha ha, nói thật với khanh, quả nhân rất thích nàng. Nàng xinh đẹp, tính cách không tệ, lỗ mãng thẳng thắn, quả nhân không thích những người che che giấu giấu."

"Đại, đại vương, hắn, hắn ..."

Lưu Trường biết người ta hiểu lầm, vội giải thích:" Khanh yên tâm, quả nhân không có ý đồ gì với nàng, chỉ khen vài câu thôi, không phải thèm muốn thân thể nàng."

"Hả?" Ung Cự Lộc hãi hùng:

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment