Lưu Trường nắm tay Ung Cự Lộc đi vào phủ, không biết vì sao mà ông ta vẫn còn run, nếu vì chuyện nhỏ kia thì hơi quá rồi, đường đường là hầu tước cơ mà, thế này mất mặt quốc triều quá, vỗ về:" Khanh yên tâm, a phụ ta tuy không thích a phụ khanh, nhưng là chuyện cũ rồi, họ chết cả rồi, để họ đấu với nhau, chúng ta không liên quan."
"Là a phụ thần không đúng, không nên bất kính với Cao hoàng đế, cũng do thần thiếu quản giáo, hắn mới phạm sai lầm như vậy." Ung Cự Lộc nghe Lưu Trường nói vậy càng sợ:
"Ài, quả nhân nói rồi, nàng không phạm lỗi gì hết, quả nhân không trách tội. Ha ha ha, quả nhân xưa nay mềm lòng với mỹ nhân, xá nhân của quả nhân còn đùa, quả nhân nên nạp nàng làm thiếp."
Đến khi hai người ngồi xuống, Ung Cự Lộc vẫn thấy không đúng, đại vương sao có thể nạp Trương Việt làm thiếp cơ chứ.
Tuy ông ta biết Lưu gia có cái truyền thống kia, nhưng cùng lắm chỉ làm cận thị, sao lại nạp thiếp được? Cả những lời trước đó nữa, đại vương sao lại thèm khát thân thể ông già?
Ung Cự Lộc thấy đầu hơi loạn, hình như sai sai ở đâu rồi.
Khi biết đại vương tới Ung Cự Lộc vô cùng sợ hãi, phải biết rằng Trương Việt chính là tướng lĩnh dưới quyền Ung Xỉ, quan hệ hai nhà vô cùng thân mật, Trương Việt xưa nay coi Ung Xỉ như sư phụ, như trưởng bối trong nhà.
Khi biết Trương Việt mưu phản, còn chửi mắng đại vương trong đại lao, Ung Cự Lộc thấy trời đất đảo lộn, vội vàng đem hết lễ vật Trương Việt tặng đi xử lý, nhưng không thể xử lý được thư từ qua lại hai bên ở chỗ Trương Việt.
Đại vương lần này tới, Ung Cự Lộc nhận tội trước, hi vọng tránh được liên lụy.
Lưu Trường cũng lấy làm lạ, quả nhân khen muội muội của ngươi sao ngươi lại sợ thế? Không nhát gan đến vậy chứ, diễn thế hơi quá rồi, đâu phải lão bà của ngươi.
Ung Cự Lộc lấy ra thứ ngon nhất khoản đãi Lưu Trường, lại sai vũ nữ tới biểu diễn. Rất nhanh Lưu Trường khoác vai ông ta như bằng hữu. Vũ nữ đẹp nhất Ba Thục biểu diễn, tiếc là các nàng không biết Đường vương phá trận nhạc, thiếu đi nhiều lạc thú.
Các nàng ăn mặc rất ít, trên người gắn các loại lông chim, cùng với động tác múa, lông chim không ngừng lay động. Quần hiền nhìn tới ngơ ngẩn, mấy vũ nữ lớn gan trực tiếp tới bên Lưu Trường, muốn ngồi vào lòng y, Lưu Trường chỉ lắc đầu, không cho các nàng tới gần.
Đây là điều tối kỵ của Lưu Trường.
Ung Cự Lộc thi thoảng nhìn Lưu Trường, thấy y từ chối vũ nữ, ngẫm nghĩ một chút gọi hạ nhân tới căn dặn.
Một lúc sau trong phủ xuất hiện đám giáp sĩ cường tráng thay thế vũ nữ. Bọn họ tay cầm đao, tay cầm thuẫn, khí thế hung mãnh, vũ đạo hùng hồn.
Chu Thắng Chi hơi cau mày, nhích về phía Ung Cự Lộc, tay đặt lên chuôi kiếm.
Xem giáp sĩ nhảy mùa khí thế, Lưu Trường vỗ tay khen hay liên hồi.
Đại khái là xem tới ngứa ngáy, Lưu Trường cũng cầm lấy đao thuẫn, trực tiếp nhảy vào trong đám giáp sĩ, bắt đầu học họ nhảy múa. Động tác của y càng dũng mãnh, đao thuẫn chạm nhau làm Ung Cự Lộc liên tục lùi lại. Phàn Kháng nhìn màn này, nói với Lữ Lộc:" Hồng Môn Yến năm xưa không có đại vương thật đáng tiếc."
"Nếu là đại vương nhảy cùng Hạng Trang, đại khái Hạng Trang không biết phải làm sao."
Bọn họ trò chuyện thoải mái, Lưu Trường cũng nhảy tận hứng, thậm chí liên Ung Cự Lộc cũng hài lòng gật gù.
Lưu Trường ngồi xuống, ôm cổ Ung Cự Lộc nói:" Quả nhân phen này tới Ba Thục thực ra là có người đàn hặc, nói hào tộc Ba Thục không từ một việc ác nào, nói các ngươi lãng phí tài lực xây lưng cho mình, khi bái tế phụ mẫu uống rượu, ẩu đả tù binh, không tôn trọng người già, không bảo vệ trẻ nhỏ, trêu ghẹo dân nữ, bắt chẹt tài vật ... Thật đáng hận, nên giết!"
Ung Cự Lộc kinh hoàng:" Đại vương, thần oan quá, thần chưa từng làm những việc ác đó."
"Ừ, tốt nhất là không làm, quả nhân chuẩn bị phái thêm Tú Y tới đây, một khi phát hiện các ngươi làm loại chuyện đó sẽ giết ngay tại chỗ. Hiểu chưa?"
"Thần hiểu, thần hiểu."
"Còn nữa, quan lại nơi này thu nhận hối lộ cũng rất đáng hận, quả nhân chuẩn bị phái nhi tử Trần hầu, Quán hầu tới đây làm quận thủ. Tới khi đó các ngươi phải nghe họ sai bảo, nếu bất kính với họ, quả nhân có thể không để ý, nhưng phải cẩn thận a phụ bọn họ." Lưu Trường vỗ vỗ vai ông ta:" Quán hầu nóng tính, Bắc quân đều là bộ hạ cũ của ông ấy. Trần hầu đỡ hơn, nên các ngươi nghe Quán A là được, còn Trần Mãi thì tùy, dù sao a phụ hắn chẳng có binh quyền gì."
Ung Cự Lộc cười thật tươi:" Xin đại vương yên tâm, nếu có người dám bất kính với họ, thần giết ngay."
"Thế mới đúng." Lưu Trường uống rượu một lúc, nói:" Còn nữa, lần này quả nhân tới Ba Thục, phát hiện đường sá hết sức khó đi, định phát động toàn bộ bách tính Ba Thục làm đường, khanh thấy sao?"
Ung Cự Lộc sợ hãi nói ngay:" Đại vương, như vậy không được, Ba Thục là kho lương của Đại Hán, nếu bách tính đi làm đường cả, không biết bao người chết đói."
Lưu Trường nhìn ra, vị triệt hầu đời hai này tuy không có mấy bản lĩnh, nhưng nói ra câu này chứng tỏ con người không tệ:" Nếu phát động bách tính ảnh hưởng tới cày cấy, vậy các khanh đi đầu, dẫn dắt thương cổ các nơi làm đường, khanh thấy sao? Thương cổ Ba Thục nhiều gia thần, lúc không trồng cấy thuê nhân thủ làm đường, chắc không khó nhỉ?"
"Đại vương anh minh."
Quần hiền thấy đại vương hoàn thành hết việc này tới việc khác liền trở nên chuyên chú hơn, thu lại sự tản mạn vừa rồi. Chu Thắng Chi phối hợp:" Đại vương sao có thể giao chuyện quan trọng như thế cho ông ấy làm? Đại vương từng nói thời gian nữa lại tới Ba Thục, chỉ sợ tới lúc đó đường còn chưa làm xong, hỏng nhã hứng của đại vương."
Ung Cự Lộc vội nói:" Thần sẽ dốc toàn lực, lần sau đại vương tới, tuyệt đối sẽ khác."
Lúc này ngoài cửa đột nhiên có tiếng huyên náo, bọn họ quay đầu nhìn, liền thấy một nữ tử xông vào.
Chính là nữ tử trước đó gặp Lưu Trường.
Nàng vừa mới vào đã nhíu đôi mày đẹp, mắng:" Ta nhận ra ngươi, vì ta bất kính với ngươi, nên ngươi tới bắt nạt huynh trưởng ta à?"
"Hả?" Ung Cự Lộc tròn mắt, ông ta vội đứng dậy:" Nga! Không được vô lễ với đại vương."
Ung Nga nghiêm mặt nói:" Huynh trưởng, muội không vô lễ với y, mà y vô lễ với muội, muội đi trên đường không trêu chọc gì y, vậy mà y lên tiếng gây sự trước."
Lưu Trường kinh ngạc nhìn Ung Cự Lộc:" Không phải, ngươi không biết chuyện này à? Nếu không biết thì thỉnh tội gì?"
Ung Cự Lộc hiểu ra mình hiểu lầm, thi lễ:" Đại vương, thần thỉnh tội vì chuyện Trương Việt ..."
"Khoan, khoan ... Đợi quả nhân bình tĩnh chút đã." Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, Lưu Trường hít sâu một hơi, hỏi:" Ngươi cho rằng quả nhân tới hỏi tội vì chuyện Trương Việt sao?"
"Vâng."
"Vậy Trương Việt liên quan gì tới nhà các ngươi?"
"Đó là cựu bộ của a phụ thần."
"Vậy vì sao ngươi nói gì mà quản giáo không nghiêm?"
"Hắn coi a phụ thần là sư phụ."
"Ồ, quả nhân hiểu rồi, thì ra Ung gia các ngươi có dính líu tới tên phản tặc đó." Lưu Trường gật gù, bảo sao ông ta lại có vẻ mặt đó:
Ung Cự Lộc lần nữa tim đập chân run, Ung Nga ở xa không hề sợ hãi:" Nhà ta không tham gia tạo phản, nếu nói tới đề bạt, a phụ ta chỉ dẫn hắn đi chiến đấu, còn tước vị của hắn do Cao hoàng đế ban."
Lưu Trường lúc này hoài nghi nhân sinh của mình, còn Chu Thắng Chi cúi đầu che giấu vẻ mặt, vai run không ngừng.
Lữ Lộc cắn chặt răng.
Lưu Trường liếc bọn họ:" Muốn cười thì cứ cười đi."
"Ha ha ha ha !"
Trong Ung phủ vang lên tiếng cười của mọi người, hồi lâu không dứt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com