Trời vừa mới sáng.
Đại môn nhà Trần Bình từ từ mở rộng, một chiếc xe ngựa đi ra, xe đi chưa bao nhiêu đã dừng lại, Trần Bình trên xe nhìn mấy bóng người chắn trước xe.
"Trương Bất Nghi, ngươi tới đây làm gì?"
Trần Bình chẳng chút nể nang vị tam công thực quyền này, người khác thấy ngự sử chặn cửa sẽ hoảng loạn, nhưng Trần Bình thì vẻ mặt bình tĩnh. Buổi sáng Trường An khá lạnh, Trương Bất Nghi mặt hơi đỏ, xoa xoa tay, trông có vẻ như đã đợi ở đây một thời gian rồi.
"Trần công, ta tới bái phỏng ngài." Trương Bất Nghi thần sắc cung kính:
Trần Bình đưa tay ra mời hắn lên xe, cùng đi tới hoàng cung. Trương Bất Nghi hoàn toàn không có sự cuống ngạo thường ngày, cười nịnh nọt, nói:" Trần công vất vả rồi, sớm thế này đã phải vào hoàng cung, đúng là khổ cực."
"Được rồi nói đi, tìm ta có việc gì?"
"Cũng không có việc gì lớn ... Chỉ là việc hoàng đế thiện nhượng thôi."
Trần Bình gật gù:" A phụ ngươi nói à?"
"Vâng ... Bệ hạ lần này tới Ba Thục kỳ thực vì thái hậu muốn bệ hạ đăng cơ, phải không?"
"Cũng có nguyên nhân ở phương diện này."
"Vậy thái hậu có căn dặn ngài ở chuyện này không?"
"Có."
"Tốt quá!" Trương Bất Nghi vỗ tay đầy kích động:" Bệ hệ sớm phải đăng cơ rồi, bệ hạ chấp chính mấy năm Đại Hán cường thịnh, người đời lại cho rằng là công lao của kẻ khác ... Bệ hạ làm việc thực sự lại bị người ta xúc phạm, làm gì có lý nào như vậy?"
"Nếu không có bệ hạ, chúng chết đói cả rồi."
"Bệ hạ nhân từ, cam nguyện gánh tiếng ác, nhưng ta là thần tử, không thể để bệ hạ bị thiệt thòi. Ta vì bệ hạ soạn "Thượng đăng cơ bách công luận", để thiên hạ biết công đức của bệ hạ."
"Ta còn chuẩn bị đem công đức của bệ hạ liệt vào khoa cử, sau này sĩ tử tham gia khảo hạch phải thuộc lòng công đức của bệ hạ ..."
Nghe Trương Bất Nghi lải nhải về lý tưởng vĩ đại của mình, sắc mặt Trần Bình rất phức tạp, thái hậu tìm nhầm người rồi, tìm mình làm gì, gọi tên này tới, chẳng cần sai bảo, hắn đã làm xong hết.
Trương Bất Nghi nói rất lâu mới hỏi:" Tiếp theo Trần công định làm thế nào?"
Trần Bình hồ nghi nhìn hắn:" Đại vương để ngươi lại để ngăn cản ta đúng không?"
"Đúng thế! Đúng thế!"
"Ngươi làm như thế há chẳng phải bất trung với đại vương sao?"
"Bệ hạ vì Đại Hán cam lòng bị chửi mắng, ta vì bệ hạ, tất nhiên cũng sẵn lòng gánh lấy bất kỳ tiếng mắng chửi nào. Dù người khác nói ta bất trung thì sao? Trường An này thứ gian nghịch nhiều nhất, người trung lương như ta với Trần công không nhiều."
Trần Bình chỉ biết lắc đầu:" Không ngờ đại vương lại phái ngươi tới ngăn cản thiện nhượng, thế tiếp theo chắc để Lưu Kính nâng đỡ hào cường à?"
Trương Bất Nghi lần nữa bật cười:" Đại vương để ta lại, hiển nhiên là không phản đối đăng cơ, chẳng qua là không muốn đăng cơ sớm mà thôi, nếu không đã để Trần Bình phụ trách chuyện này còn ta thì đưa theo tới Thục. Tâm tư của đại vương, chắc Trần hầu hiểu."
"Thái hậu có ý để đại vương đăng cơ, có điều quần thần chưa chắc đã đồng ý. Các chư hầu vương còn dễ nói, vấn đề ở đám Chu Xương. Trần hầu, chuyện này giao cho ta, ta sẽ khiến họ không phản đối được."
Xe đã tới cổng hoàng cung, Trần Bình đi xuống chẳng nói gì, mắt khép hờ vào hoàng cung. Tiễn ông ta đi rồi Trương Bất Nghi mắng chửi:" Con chó giá, không lên tiếng là để mình tự xem mà làm đây, thành công thì là công lao của ông ta, không thành công thì chẳng liên quan gì tới ông ta ..."
Trần Bình có thể tự do ra vào hoàng cung còn Trương Bất Nghi thì không, hắn chỉ có thể cung kính đợi ở cổng, khi quần thần tới đủ thì cùng nhau vào. Nay tuy đại vương không có nhà, nhưng triều nghị vẫn tiếp tục, do tam công chủ trì.
Quần thần dần tới nơi, thấy Trương Bất Nghi đứng đợi ở đó từ sớm thì ngạc nhiên, nhưng không ai chủ động tới bái kiến. Đợi rất lâu mới có một người tới bên cạnh hắn."
"Bất Nghi ..." Triệu Bình trông có vẻ rất nghiêm túc:
Trương Bất Nghi lờ đi người duy nhất để ý tới mình, chỉ đợi giáp sĩ mở cửa.
"Ta biết ngươi muốn làm gì, chúng ta đều là xá nhân của đại vương, làm việc phải vì đại vương. Ngươi làm thế sẽ hỏng danh dự của đại vương, trong mắt hậu nhân, đại vương là hôn quân bạo ngược, soán vị, giam huynh trưởng, bắt nhường ngôi ..."
"Danh dự, ha ha ha, ông thấy không làm như thế thì bệ hạ sẽ được hậu nhân coi là Nghiêu Thuấn à? Loại như Tư Mã Hỉ, bất kể thế nào cũng sẽ không nói tốt cho đại vương dù chỉ một câu ... Đằng nào cũng bị ăn chửi, không bằng để bệ hạ đăng cơ, danh chính ngôn thuận trị vì, để người thiên hạ nhìn xem, thiên hạ này hưng thịnh, rốt cuộc là nhờ công lao của ai.” Trương Bất Nghi cảnh cáo:” Ông còn coi mình là xá nhân của bệ hạ thì đừng có cản ta, nếu không ta không nể nang đâu."
Triệu Bình lắc đầu:" Bất kể có bao nhiêu lời ra vào, chỉ cần một ngày đại vương không ép bệ hạ thoái vị, vậy sẽ không phạm tội mưu nghịch. Đại vương đăng cơ, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì, đại vương đều phải gánh."
"Ha ha ha ha ..." Trương Bất Nghi cười dài:" Điều ta muốn làm chính là lòng người mong muốn, các người không cản nổi đâu."
Thấy hắn tự tin như thế, Triệu Bình bất an chất vấn:" Trương Bất Nghi, tên gian tặc kia, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
"Ông sẽ biết nhanh thôi."
Lúc này cửa cung đã mở ra, Trương Bất Nghi cùng quần thần đi vào.
Khi triều nghị, Triệu Bình không cho Trương Bất Nghi cơ hội lên tiếng, cực kỳ cảnh giác, nhưng từ đầu tới cuối Trương Bất Nghi chẳng nói chẳng rằng. Triệu Bình đem toàn bộ sự chú ý đặt vào Trương Bất Nghi, không ngờ Chu Xương tức giận:" Triệu tướng, quốc sự làm trọng, chúng ta đang bàn việc quan trọng, sao ông có thể thiếu tập trung chứ?"
Cùng là quốc tướng song địa vị của Chu Xương hiển nhiên hơn xa Triệu Bình, Triệu Bình đành thi lễ xin lỗi.
Điều Chu Xương đàm luận hôm nay vẫn là chuyện trì đạo, vì quốc khố thiếu lương thực, nên không thể tiếp tục cấp lương thực tu sửa, may mà có các nước chư hầu đỡ cho. Chu Xương quyết định bỏ kế hoạch tu sửa toàn diện, trước tiên nối mấy trì đạo quan trọng với nhau đã.
Ông ta cũng biết chuyện sắp xảy ra trên triều, nhưng ông ta không nóng ruột như Triệu Bình, bất kể thế nào, quốc sự vẫn là trên hết.
Đây chính là nguyên nhân Lưu Trường trọng dụng ông ta.
Chu Xương không vì chuyện tư mà bỏ chuyện công, khi xong hết đại sự, ông ta mới ngăn cản Trương Bất Nghi chuẩn bị rời đi.
"Nếu ngươi không muốn thấy Đại Hán trong tương lai toàn là huynh đệ ép nhau thiện nhượng, không ngừng soán vị thì bỏ suy nghĩ của ngươi đi. Nếu bệ hạ đăng cơ bây giờ, thiên hạ sau này sẽ mãi mãi không yên ổn."
"Thiên hạ sau này sẽ có người sau này lo, liên quan gì tới ta?"
"Ta dứt khoát sẽ không đồng ý, đại vương cũng sẽ không đồng ý."
Không ngờ Trương Bất Nghi lại cười:" Không, ông sẽ đồng ý."
Triều nghị kết thúc, Trương Bất Nghi không rời hoàng cung, hắn tới đây là vì gặp một người, chỉ cần thuyết phục được người này thì chuyện đại vương đăng cơ sẽ không thành vấn đề, có thể giảm ảnh hưởng xấu tới đại vương tới mức thấp nhất.
Hắn hành động cực đoan, nhưng bảo hắn không biết suy nghĩ thì nhầm rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com