Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 568 - Chương 568: Bàn Mưu Gian.

Chương 568: Bàn mưu gian.

Lưu doanh kinh ngạc nhìn Trương Bất Nghi quỳ trước mặt, không biết phải làm sao?

Người này là tâm phúc của Trường đệ, thường ngày không có tiếp xúc vì với mình, sao hôm nay đột nhiên lại tới tìm mình?

"Bệ ... Bệ hạ, thần tới bẩm báo với bệ hạ một tin tức tốt." Trương Bân Nghi quỳ bái, phải xưng hô thế này với hắn mà nói không thoải mái chút nào, nhưng hắn biết đại vương rất tôn kính huynh trưởng nên không dám có chút vô lễ nào:

"Ồ tin gì?" Lưu Doanh tò mò:

Trương Bất Nghi hít sâu một hơi, dõng dạc nói: "Bệ hạ sức khỏe yếu, tuy có tướng thành hiền, nhưng không đủ trị quốc, sau khi Cao hoàng đế giá băng, Hung Nô hoành hành, gian thần loạn quốc. Đều bằng Đường vương thần vũ, cứu nạn bộn phương, diệt từ phản tặc, bảo toàn tông miếu. Xưa có tích đế Nghiêu nhường vị cho Thuấn, Thuấn để lại cho Vũ, thiên mệnh nằm ở cái đức ..."

Đám giáp sĩ hoàng cung nghe vậy mặt trắng bệch, chân run rẩy, muốn bịt tai mình lại không dám, mắt nhìn Trương Bất Nghi đầy kinh sợ. Sao hắn dám ngang nhiên nói ra lời này trước mặt bệ hạ.

Vậy mà Lưu Doanh lại gật đầu, cực kỳ tán đồng:" Khanh nói có ý lắm."

"Đường vương nhân nghĩa không chịu, bệ hạ là huynh trưởng đại vương, sao không ra lệnh? Quần thần có lời oán trách, lại không biết đại vương thần vũ, bệ hạ sao không lệnh họ đón nhận? Đại vương đăng cơ, bệ hạ có thể yên tâm dưỡng bệnh, có thê thiếp con cái ở bên, hưởng thú vui nhân luân."

"A mẫu trẫm bảo ngươi tới nói sao?"

Trương Bất Nghi lắc đầu:" Không phải, những điều này đều là thần nghĩ, chưa có ai biết, nếu bệ hạ đưa ra quyết định, thái hậu ắt có cái nhìn khác về bệ hạ."

Lưu Doanh chẳng để ý vị trí này, hắn đợi Lưu Trường mưu phản lâu rồi, nhưng lúc này còn hơi lo, nhíu mày thở dài.

Trương Bất Nghi tức thì không vui:" Chẳng lẽ bệ hạ không muốn?"

"Trẫm lo Trường đệ không chịu, thực ra chuyện này trẫm nói mấy lần rồi, nhưng đệ ấy không chịu, khanh nói phải làm thế nào mới khiến Trường đệ chịu đây?" Lưu Doanh thở dài sườn sượt:

Trương Bất Nghi vội thay đổi sắc mặt, hớn hở nhìn Lưu Doanh, té ra là người mình:" Lần này đại vương tới Ba Thục, chúng ta có thể triệu kiến đại thần triều đường, khiến họ đồng ý đã. Bệ hạ ra lệnh, họ không dám không nghe, nếu không nghe thì lấy cái chết ra ép họ đồng ý ... Đợi đại vương về, bệ hạ ....

Lưu Doanh hết sức tập trung nghe Trương Bất Nghi kể ra kế hoạch của mình, thi thoảng lại gật đầu:" Được, cứ làm như vậy đi! Ha ha ha, lần này không sợ thằng nhãi không chịu, nó muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm."

“Đúng vậy! Đúng vậy ạ, bệ hạ nói thì thằng ..." Trương Bất Nghi vô thức buột miệng, vội vàng tát mình một cái:" Như thế đại vương sẽ không cách nào phản kháng."

Lưu Doanh vui lắm, vội bảo Trương Bất Nghi ngồi bên mình, nhỏ giọng nói:" Nhưng khi đó làm sao khống chế nó đây? Nó vũ dũng như vậy, ai có thể mặc hoàng bào lên người nó chứ?"

"Bệ hạ yên tâm, chúng ta trước tiên cho đại vương uống say. Chuẩn bị 50 giáp sĩ dũng mãnh, bảo họ đợi tín hiệu, khi đó bệ hạ đập chén, thần dẫn giáp sĩ xông vào ...."

Rất nhanh trong điện truyền ra tiếng cười hiểm ác đắc chí, đám giáp sĩ run rẩy, chắc không phải định dùng mình đâu nhỉ, xông vào Đường vương à? Cả đám run cái nữa …

Huyện Cô Tang, quận Võ Uy.

Loan Bố thở hồng hộc nhìn đại quân ngoài thành, lau máu trên trán, dựa cả người vào ụ thành mà thở.

Đối diện với chiến thuật gây rồi không ngừng nghỉ của Hung Nô, Chu Bột chia quân đội Hà Tây ra sáu, dùng chiến thuật vờ thua, như Hung Nô xâm nhập, sau đó các quân chặn hết các lối, không ngừng siết chặt vòng vây muốn bóp chết Hung Nô.

Đại Hán và Đại Đường cũng phái quân tới phòng thủ Lũng Tây, Bắc Địa, lấy Hà Tây làm cái túi, gói lấy đám kỵ binh này. Chu Bột dám chế định ra chiến lược điên cuồng đó vì Hà Tây nhân khẩu ít thành thị ít, hoàn toàn không sợ bị phá hỏng, cứ đánh cho Hung Nô đòn đau hẵng tính.

Nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến, thêm vào sức khỏe chưa hoàn toàn suy yếu, giờ trong số đại tướng khai quốc, chỉ còn Chu Bột có thể lên chiến xa xung phong, thành bảo kiếm sắc bén của Đại Hán.

Hàn Tín coi thường ông ta, nhưng không thể không thừa nhận, rất nhiều chiến thuật Chu Bột đang dùng, bản thân không thể vận dụng được nữa, ví dụ cách chia binh này, sức khỏe Hàn Tín không chịu nổi.

Chiến lược của Chu Bột rất thành công, ngay cả đệ đệ của Kê Chúc cũng bị vây ở Hà Tây, tiếp tế của bọn chúng bị cắt đứt, bách tính trốn trong thành toàn lực phòng thủ, không để chúng một hạt gạo nào. Một số người Hung Nô đã phải giết ngựa ăn thịt rồi.

Chu Bột rất oai phong, nhưng Loan Bố thì chịu tội.

Thành Cô Tang là trung tâm của Hà Tây, nơi tích trữ lương thực, sau khi Chu Bột rút đi lượng lớn lương thực liền biến thành nơi Hung Nô muốn công phá nhất. Trong thành chỉ có chưa tới 4000 sĩ tốt, Loan Bố chỉ huy họ tử thủ. Trong vòng nửa tháng đánh lui 17 đợt công thành của người Hung Nô.

Sĩ tốt thiếu hụt nghiêm trọng lại lâm thời triệu tập một nhóm người trẻ tuổi trong thành.

Dưới thành chất đầy thi thể, thi thể đã cao bằng tường thành rồi, sĩ tốt ngồi bệt xuống đất, mệt mỏi cực độ. May mà lương thực còn sung túc, trong không khí đậm mùi máu tươi chiến tranh, mọi người ăn cơm ngấu nghiến.

Loan Bố cũng mệt lắm rồi, nhưng hắn không thể ngồi xuống, dựa vào tường để trụ vững.

"Ha ha ha, tướng quân, chúng ta không còn lo có kẻ mở cổng thành nữa, cổng thành bị thi thể lấp kín rồi." Phó tướng cười to:

Loan Bố chỉ cười gượng.

Một vị thủ tướng khác trông có vẻ hết sức nóng nảy:" Thái úy bảo chúng ta thủ năm ngày, đã mười sáu ngày rồi, viện quân đâu? Thái úy đâu."

"Thái úy hẳn đang bận chặt đầu, ông ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội chém đầu quân địch mà ông ta nhìn thấy."

"Ông ta ..." Thủ tướng định chửi mà nhịn được:" Chém nhiều nữa thì cũng ích gì, nếu mất thành, ông ta sẽ phải chết cùng chúng ta."

Loan Bố lắc đầu:" Đừng lo, thái úy sắp tới thôi ..."

Vỗ về tướng sĩ phía dưới như thế chứ Loan Bố cũng không biết bao giờ Chu Bột tới, hắn quá hiểu Chu Bột là phái chặt đầu kiên định, nhìn thấy quân công là sáng mắt, ông ta tác chiến sẽ chẳng mấy bận tâm đồng liêu sống chết, chỉ để ý tới chiến lược của mình.

Loan Bố cảm thụ cánh tay tê buốt tới không cách náo nhấc lên, lại nhìn người Hung Nô dần tụ tập phía dưới, liếm môi.

Xem ra phải chiến tử ở đây rồi.

Có điều lương thực không thể để cho địch.

Loan Bố gọi mỗi người tới nhỏ giọng dặn dò, người đó mắt trợn tròn, thấy thần sắc Loan Bố kiên định liền gật mạnh đầu.

Dặn dò công việc xong xuôi, Loan Bố gian nan chống đỡ thân thể đứng thẳng lên, hắn nhìn bầu trời, trời vẫn xanh như thế.

Mình chiến tử không sao, chỉ sợ đại vương bị kích thích, nhất định muốn dẫn đại quân xuất chinh báo thù, ài, đáng lẽ lá thư đó không nên viết ...

Loan Bố đang cảm khái thì đột nhiên tướng sĩ xong quanh hò reo:" Thái úy, thái úy tới rồi."

Chỉ thấy đằng xa xuất hiện một đội kỵ binh Đại Hán tập kích người Hung Nô không chút phòng bị, Hung Nô tức thì đại loạn. Bọn họ như mũi dùi đâm vào tim địch, Loan Bố mở to mắt nhìn, không đúng, đó không phải quân Chu Bột, đó là ...

"Loan công!!!"

"Bọn ta tới đón ngài ra đây!!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment