Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 569 - Chương 569: Đây Không Phải Kiếm Pháp Quân Tử.

Chương 569: Đây không phải kiếm pháp quân tử.

Đám Chu Á Phu không ngờ rằng, chuyện mệt nhất ở Hà Tây lại là đi dọn xác.

Lần này tới cứu viện tất nhiên là đội quân của Chu Á Phu, khi Lưu Trường rời Trường An đã lệnh Chu A Phu dẫn Sài Kỳ, Lư Tha Chi, Quán A, Trần Mãi, Hạ Hầu Táo xuất chinh.

Chu Á Phu sau khi tới Cô Tang không lựa chọn giết sạch địch, hắn khác Chu Bột, không khát vọng đầu người lớn như thế. Thế nên hắn ép lui địch, nhắm thẳng vào chủ tướng.

Các tướng sĩ khó khăn lắm mới dọn dẹp được thi thể mở cổng thành. Loan Bố đích thân dẫn các tướng lĩnh ra thành nghênh tiếp, cổng thành phát ra tiếng kêu gào rên rỉ, từ từ mở rộng. Loan Bố sức cùng lực kiệt được giáp sĩ đỡ ra, toàn thân hắn rủ máu, bước chân loạng choạng, đứng không vững.

"Loan công!"

Hạ hầu Táo lên tiếng trước, vừa rồi cũng chính là hắn hô to dưới thành, những quần hiền khác nối nhau thành lễ. Loan Bố muốn đáp lễ nhưng không giơ tay lên được, Chu Á Phu nhìn ra trạng thái của hắn, vội rời chiến xa, gọi quân y đưa Loan Bố đi.

Đám tướng lĩnh ngạc nhiên, bọn họ tưởng thái úy phải người cứu viện, nhưng đây hiển nhiên không phải là quân đội Hà Tây.

Quần hiền tuy ngang ngược nhưng vẫn rất tôn kính với những tướng sĩ đã tắm máu chiến đấu này, không chỉ tay sai bảo như thường ngày. Chu Á Phu giới thiệu trước, quần hiền cũng báo tước vị và quan chức, bọn họ bây giờ không cần nói a phụ mình là ai nữa.

Có điều bọn họ không nói, nhưng tướng lĩnh đều biết, tuổi còn trẻ đều phong tước, một Chu, một Hạ Hầu, một Quán, một Sài, một Lư, một Trần ... Ai dám không nể mặt.

Đám tướng lĩnh nhiệt tình mới họ vào thành, không hỏi nhân số, không hỏi mục đích, chỉ hỏi bọn họ có chỗ nào cần giúp không?

Hạ Hầu Táo cười ngốc nghếch:" Các ngươi không cần như thế, năm xưa bọn ta theo đại vương nghịch ngợm ở Trường An, nhờ Loan công cứu bọn ta khỏi độc thủ của Tuyên Nghĩa. Nay bọn ta tới cứu ông ấy là hiển nhiên."

Các tướng lĩnh tức thì càng thêm khách khí.

Chu Á Phu thì hỏi thẳng tình hình trong thành, bao gồm còn bao nhiêu vật tư, bao nhiêu binh lực, thương vông ra sao cùng tình hình kẻ địch bên ngoài.

Đám tướng lĩnh nối nhau trút bực dọc.

"Bọn ta hiện còn chưa tới 2000 tướng sĩ."

"Thái ủy bảo bọn ta kiên thủ năm ngày nhưng không kịp thời tới cứu viện. Nếu các vị không tới, e là bọn ta không chịu nổi nữa rồi. Ngoài thành không phải kỵ binh Hung Nô mà là kỵ binh Ô Tôn, nhưng thống soái đúng là người Hung Nô."

"Loan công đã hơn mười ngày chưa chợp mắt, tử chiến trên thành."

"Thái úy không có tín nghĩa, ông ta muốn lấy bọn ta làm con mồi, muốn lấy máu của bọn ta đổi lấy quân công cho mình.

Vị tướng râu rậm nóng tính nói, những người khác vội kéo tay ông ta, ông ta bấy giờ mới nhớ ra Chu Á Phu là ai, mặt biến sắc.

Chu Á Phu lạnh lùng nói:" Giáng hầu tham công, nếu không phải vì bọn ta tới cứu viện thì đã gánh tội làm mất đất. Lương thảo Hà Tây tích trữ ở đây, sao ông ta dám như thế? Ta nhất định dâng thư lên đại vương, đàn hặc Giáng hầu."

Thấy đám tướng lĩnh thủ thành thần sắc khác lạ, hắn nói thêm:" Trên sa trường không có cha con."

Đám tướng lĩnh nghe vậy vái lạy, hô to:" Nguyện nghe lệnh Điều hầu."

"Trước tiên hãy phái bách tính đi dọn dẹp thi thể ở ngoài thành, chôn lấp đốt đi, tránh xảy ra dịch bệnh, thủ cấp cứ đếm là được, không cần cắt xuống."

Chu Á Phu tức thì đưa ra một loạt an bài, đám tướng lĩnh thủ thành nhận lệnh đi ngay, tiếp đó Chu Á Phu mới quay sang quần hiền:" Hạ Hầu tướng quân, dẫn một nghìn kỵ binh đóng ngoài thành, tiễu trừ tàn dư tặc khấu, không được tiến quá xa."

"Vâng!"

"Quán giáo úy và Trần chủ bạ cùng đăng ký lương thảo trong thành, kiểm kê quân công, không được xuất hiện sai lầm."

"Vâng!"

"Lư tướng quân, chuẩn bị nghênh địch, chúng sẽ không bỏ qua nơi này, nhất định sẽ còn tới nữa, phải gia cố tường thành, chuẩn bị vật tư, triệu tập 4000 trai tráng làm dự bị."

"Vâng!"

Khi Chu Á Phu bận rộn phòng thủ thì ở huyện Ốc Lan quận Trương Dịch sát bên, Chu Bột lại diệt sạch quân địch.

Máu chảy thành sông, xác chết tàn khuyết, dưới bầu trời âm u, các tướng sĩ vất vả di chuyển thi thể địch. Chu Bột thu kiếm lại, dùng khăn lụa lau máu trên mặt. Phó tướng cung kính nói:" Thái úy, để quân y ..."

"Chém đầu bao nhiêu?" Chu Bột thẳng thừng cắt ngang:

"Chém bảy nghìn ba mươi mốt ạ."

Chu Bột trầm tư, nói ra thì thương vong bên mình cũng không ít, có điều cũng phải thôi, Kê Chúc liên tục tiến hành cải cách, kỵ binh Ô Tôn còn dễ đối phó chứ kỵ binh Hung Nô thì không thể xem nhẹ.

"Thái úy, phải chăng nên tiến hành nghỉ ngơi?"

"Vào thành nghỉ sẽ làm hỏng chiến lược hiện nay, nửa thử nửa công mới thắng được. Bên phía thành Cô Tang thế nào?"

"Không có bất kỳ tin tức gì. Thái úy, đã mười mấy ngày rồi, Loan tướng là xá nhân của đại vương, nếu xảy ra chuyện ..."

Phó tướng có chút sợ hãi, bọn họ biết tình bạo ngược của đại vương, nếu thấy chết không cứu, đại vương làm sao tha cho họ được.

Nhưng Chu Bột hoàn toàn không lo:" Nay chuyện quan trọng nhất là tiêu diệt chủ lực địch. Phía Loan Bố, chính ngươi đã nói rồi đấy thôi, hắn là xá nhân của đại vương, đại vương sẽ cứu hắn."

Phó tướng tức thì cạn lời.

Trong Ung phủ, vừa mới sáng sớm, Lưu Trường đã ngồi trên mặt đất nhìn Ung Nga múa kiếm đằng xa.

Ung Nga mặc võ phục, càng tôn lên thân thể khỏe mạnh quyến rũ, kiếm pháp của nàng cũng rất đáng nể, không phải thứ dùng để biểu diễn, mà kiếm giết người thực sự. Có điều còn cần tiến bộ.

Võ nghệ nữ tử này cũng được, Lưu Trường thấy, Trương Bất Nghi không đánh nổi nàng ... Đương nhiên Trương Bất Nghi là thứ xỉ nhục của xá nhân, hắn có đánh nổi ai đâu. Cả mấy ông già như Chu Xương, Triệu Nghiêu còn đè hắn ra mà đập được cơ mà, thậm chí Lưu Trường thấy, hắn không đánh được cả Trương Thương.

Ung Nga luyện kiếm chốc lát, cảm thụ được ánh mắt nhìn mình, lòng khó chịu. Từ lúc nàng bắt đầu luyện kiếm là liền có người nhìn nàng chằm chằm, nàng cực kỳ không thích ánh mắt đó. Nhưng khi nàng xoay người thì thấy Lưu Trường nhìn kiếm của mình, không hề nhìn mình.

Ung Nga tiếp tục luyện kiếm, không thèm để ý tới kẻ đó, luyện thêm một lúc thì nàng hết chịu nổi, dừng lại điều chỉnh hơi thở, nhìn Lưu Trường:" Tỷ thí không?"

"Ha ha ha, thôi đi, quả nhân sáu bảy tuổi đã đấu kiếm với người lớn, đánh khắp Trường An vô địch thủ, nàng không phải là đối thủ đâu."

"Thường nghe Đường vương thích tự khen bản thân, quả không sai."

Lưu Trường từ từ đứng dậy:" Được, được, quả nhân lâu rồi không đấu với ai, chúng ta thử xem."

Lưu Trường đi nhanh tới trước mặt Ung Nga, vóc dáng cao lớn, thể hình lực lưỡng, gây áp lực cực lớn cho Ung Nga. Ung Nga phát hiện, đứng trước mặt y, mình như đứa bé, nhưng nàng không sợ, từ nhỏ nàng thích võ, từng luyện kiếm với đại gia võ thuật trong Thục, coi như cũng có tự tin.

"Có điều kiếm pháp của quả nhân hơi hung hãn, nàng đừng sợ."

Ung Nga cười khinh bỉ: "Kiếm vố hung hãn, chẳng lẽ còn có kiếm ôn hòa hay sao? Ngươi chỉ ..."

Chưa dứt lời, ánh mắt của Lưu Trường đã thay đổi, y mở to mắt nhìn chằm chằm vào kiếm Ung Nga. Lưu Trường từ nhỏ theo Cái công luyện võ, lại chinh chiến sa trường, người tự có sát khí hung ác làm Ung Nga thấy không ổn, lời không kịp nói.

Đúng giây phút đó, cả hai cùng cất bước, Ung Nga chưa kịp giơ kiếm lên, Lưu Trường đã đâm thẳng vào mi tâm nàng, một luồng kình phong ập vào mặt. Ung Nga sợ tới đờ người, kiếm rơi xuống đất. Lưu Trường chỉ tiến thêm một chút thôi là nàng bị đâm xuyên.

"Kiếm, kiếm, kiếm pháp của ngươi không phải kiếm pháp quân tử ..."

"Ha ha ha !" Lưu Trường thu kiếm lại: "Nàng không phải người đầu tiên nói thế."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment