Sau khi chứng kiến sự đáng sợ của nam nhân này, Ung Nga nhặt kiếm lên, vẫn còn hơi choáng, nàng thậm chí còn chưa nhìn rõ đối phương ra tay thế nào. Loại kiếm pháp này chỉ sợ sư phụ nàng cũng không bì được, nam nhân trước mắt thì ra còn là kiếm khách thiên hạ vô song?
Lưu Trường ngồi lại vị trí của mình, phất tay:" Nàng tiếp tục đi."
Ung Nga hơi do dự rồi cũng ngồi ở bên cạnh y, không để ý tới mặt đất bẩn, tò mò hỏi:" Kiếm pháp của ngươi học từ ai?"
"Do một con vượn trắng dạy. Ta từng ..."
"Nói tiếng người!"
"Cái công nước Tề."
"Ông ấy lợi hại lắm à?"
"Trước kia ông ấy lợi hại lắm, giờ thì ta chỉ một chiêu là có thể đánh bại ông ta?"
"Vì ngươi đã mạnh hơn ông ấy à?"
Lưu Trường nói chắc nịch: "Ừ, ông ấy đã nằm giường hai năm rồi, chắc chắn không phải là đối thủ của ta."
Ung Nga phì cười:" Con gấu lớn này không biết xấu hổ. Phải rồi, ta nghe nói huynh trưởng ta tặng ngươi mười vũ nữ xinh đẹp, nhưng ngươi không nhận, vì sao?"
Lưu Trường ưỡn ngực:" Quả nhân là đồ tôn của Tuân Tử, sao không hiểu lễ nghi ..."
"Nói tiếng người." Ung Nga lại quát:
"Mẹ đẻ ta là ca cơ."
"Trùng hợp vậy, ta cũng thế."
Lưu Trường ngạc nhiên quay sang.
Ung Nga cười nói:" A mẫu ta là ca cơ của a phụ, chỉ là a phụ ta rất nhiều nhi tử, chỉ có một nữ nhi là ta, cho nên rất yêu thương ta, các huynh trưởng ta cũng thế. Chỉ có chủ mẫu là căm hận."
"Nên nàng luyện kiếm pháp à?"
"Ừ, luyện giỏi rồi sẽ không sợ bị người ta khinh thường nữa, có điều mấy huynh trưởng ta bảo vệ, cũng không ai dám khi dễ ta. Còn ngươi?"
Lưu Trường trầm tư, buồn bã nói :" Ta ngược với nàng, trong hoàng cung chỉ có a mẫu thương ta nhất, những người khác đều bắt nạt ta. Triệu vương ngang ngược, từ nhỏ đánh ta, ta không dám nói, cũng không dám khóc, cầu xin lão sư dạy kiếm pháp để bảo hộ mình. Mấy huynh đệ ta đều ngông nghênh dã man, lấy bắt nạt ta làm thú vui."
"Từ nhỏ số phận ta bi thảm, không có bạn bè gì, bao nhiêu nỗi khổ tự mình gánh, dựa vào bản lĩnh của mình, có thế lực ở nước Đường ... Nhưng tới nay chẳng ai để ta vào mắt. Đại thần trong triều càng thế, Chu Xương dùng quái trượng đánh xá nhân của ta, Trần Bình không cho ta xem tấu chương ... thái úy chửi mắng đánh đập ta.”
Y càng nói càng cảm động, cứ như đó là sự thực vậy:" Bọn họ thậm chí còn ngăn ta, không cho ta bái tế a phụ, nói ta bất hiếu ..."
Đại vương đang nói chợt cảm thấy có thứ gì đó nắm tay mình, quay sang thì Ung Nga đã nắm tay y từ lúc nào, nàng xúc động nói:" Ngươi là người rất có bản lĩnh, không cần để ý những kẻ đó. Thong thả đợi, rồi sẽ có một ngày ngươi báo thù được. Ngươi có đọc Công Dương Xuân Thu không?"
"Họ không cho ta đọc sách, ta không biết nhiều lắm."
"Chỗ ta có cuốn sách, ta tặng ngươi."
Tiếp đó tiểu cô nương này bắt đầu ríu ra ríu rít giới thiệu cuốn sách cho Lưu Trường, nàng không chỉ luyện kiếm, còn đọc không ít sách, biết Hán luật. Lưu Trường đại khái lần đầu tiên chăm chú nghe giảng bài như thế, thậm chí còn nghe lọt tai.
Thấy trên mặt Lưu Trường đột nhiên xuất hiện nụ cười, Ung Nga không hiểu:" Ngươi cười cái gì?"
"Nếu năm xưa mà nàng dạy ở Thiên Lộc Các, có lẽ quả nhân có thể làm bác sĩ kinh học rồi."
"Làm bác sĩ làm gì, đại trượng phu hoặc làm đại tướng, hoặc làm tể tướng, đáng tiếc ta không phải thân nam nhi ..."
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Lưu Trường cũng thuận thế bốc phét về chiến tích của mình, thao thao bất tuyệt. Ung Nga không cắt lời, nghe y giết Hung Nô thì vỗ tay khen hay, bộ dạng hận không thể cùng y lên chiến trường. Hai người cả ngày dính lấy nhau, luận kiếm, trao đổi học vấn. Ung Cự Lộc rất vui, ngược lại Phàn Kháng đứng ngồi không yên.
"Đại vương, phải chăng chúng ta nên đi tìm người nhà quả phụ kia rồi."
"Quả phụ nào?"
"Đại vương nói quả phụ nào, là người được Tần vương triệu kiến ấy."
"À ... Ngươi không thấy quả nhân đang bận việc lớn à? Xong hẵng nói."
"Đại vương đừng để nữ sắc làm lỡ việc."
Lưu Trường mạnh miệng, mắng:" Quả nhân làm thế là có lý do, ngươi đi hỏi Chu Thắng Chi và Lữ Lộc đi, bọn họ sẽ nói cho ngươi biết vì sao quả nhân thân cận Ung Nga."
Lại lần nữa cùng Ung Nga đi săn về, Lưu Trường nhìn cô gái ở bên nói không ngừng, do dự một lúc mới nói:" Thực ra ta lừa nàng đó, hồi bé ta không hề bị bắt nạt, sống rất thoải mái."
Ung Nga lườm y:" Lúc ngươi nói là ta đã biết rồi, người chuyên bị ức hiếp làm sao ngang ngược như ngươi, càng không thể làm ra nhiều chuyện như vậy."
"Ha ha ha, nàng biết thì tốt ... Ái dà, tay quả nhân hơi đau."
"Sao thế?"
“Không biết, hay là tối nay nàng tới xoa thuốc cho ta? Đừng hiểu lầm, quả nhân không có ý gì khác, chỉ xoa thuốc thôi." Lưu Trường cắn răng ôm tay xuýt xoa:”
Ung Nga đưa tay ra sờ tay y:" Có thể giúp ngươi xoa thuốc, nhưng tay ngươi đau không ảnh hưởng tới chúng ta cùng phòng chứ?"
Lưu Trường thình lình giơ tay lên, múa trái múa phải, thiếu điều biểu diễn luôn một bài quyền trước mặt Ung Nga:" Nàng xem, không ảnh hưởng, hoàn toàn không ảnh hưởng."
Ung Nga không nhịn được cười, mắt cong vút như như trăng non.
Hôm sau trong phòng tan hoang như chiến trường, các loại đồ gia dụng rơi đổ xuống đất, cả giường hình như cũng bị thiếu một khóc. Y phục bị xe nát vứt ở bên, trên mặt đất còn có vũ khí. Đến mười tên trộm cũng chưa chắc có thể làm ra như thế.
Lưu Trường cười tươi rói nằm trên giường ôm Ung Nga trong lòng, Ung Nga thì đưa tay vuốt ve vết thương trên người y.
Nhưng vết xẹo kinh khủng làm nàng chấn động.
"Quả nhân đói rồi, đi nào, chúng ta đi ăn thịt."
"Ta không dậy được."
"Nhìn một cái là biết nàng luyện kiếm chưa tới nơi tới chốn, nếu không sao có thể không dậy được."
"Ngươi mãnh liệt như thế, thê thiếp trong nhà làm sao chịu được."
"Khụ khụ, nàng bảo ta dốc toàn lực ... Các nàng ấy không dám nói thế."
"Ngươi mang đồ ăn về cho ta."
Lưu Trường dậy mặc y phục, nhìn trong phòng, lắc đầu:" Tối qua không nên uống rượu, nàng nhìn trong phòng đi. Không biết còn tưởng chúng ta đánh trận. Nàng có thị nữ tâm phúc không? Gọi vài người vào dọn dẹp đi."
"Nói sau đi ..." Ung Nga yếu ớt nói, nàng chẳng sức mà trở mình nữa:
Lưu Trường vừa rồi khỏi viện tử thì thấy Phàn Kháng, lúc này Phàn Kháng u oán nhìn y, tựa hồ đợi đại vương chối cãi, đã ngủ với nhau rồi, xem ngài giải thích thế nào?
Lưu Trường gãi mũi, cười xấu hổ:" Kháng, ngươi nói đúng. Quả nhân bị nữ sắc làm lỡ việc rồi ... Hay là ngươi đi Hà Tây tránh một thời gian?"
Khi đại quân của Chu Bột xuất hiện ở ngoài huyện Cô Tang, đại môn thành trì vẫn đóng chặt.
Dấu vết ở ngoài thành cho thấy, nơi này từng nổ ra cuộc chiến rất thảm liệt, cờ trên thành cho thấy, nơi này vẫn nằm trong tay quân Hán.
Tướng sĩ đi theo Chu Bột rốt cuộc cũng thở phào.
Đất đai xung quanh thành Cô Tang đã đổi màu, biến thành một màu đen khác thường, máu đọng trên mặt đất tuy đã được rửa sạch nhưng mùi máu tanh vẫn khiến người ta thấy bất an. Cây cối đã bị chặt hết, chỉ còn lại gốc cây trơ trọi. Cây là do quân Hán chặt, tránh bị che tầm nhìn, cũng là đề phòng địch dùng làm vũ khí công thành.
Người Hung Nô khác với người Hồ, người Hồ công thành vẫn cưỡi ngựa, còn người Hung Nô biết dùng khí giới công thành, trong bộ tộc của họ có không ít tượng nhân. Nhất là Kê Chúc sau khi lên nắm quyền, địa vị tượng nhất không ngừng tăng lên.
Chu Bột ngạo nghễ ngồi trên chiến xa, từ từ tới gần thành trì, binh tốt trên thanh không nhiều, cơ bản đều mang thương tích khác nhau. Điểm duy nhất giống nhau là ánh mắt họ nhìn Chu Bột mang theo sự thù hận.
Sắc mặt Chu Bột tức thì trở nên lạnh lùng.
"Thái úy tới! Mau mau mở cổng!" Giáp sĩ hô:
Cổng thành không mở ra, không khí tức thì yên lặng chết chóc. Sắc mặt Chu Bột đã cực kỳ khó coi rồi, giáp sĩ quát lần nữa:" Các ngươi muốn mưu phản à?"
Sau câu này cổng thành mới từ từ mở ra.
Tướng sĩ của Chu Bột nối nhau vào thành, sĩ tốt đứng hai bên thành dùng trường mâu chống đỡ thân thể, mắt đầy thù địch. Đám tướng sĩ của Chu Bột ai nấy treo thủ cấp be bét máu, bọn họ cũng mệt mỏi, trạng thái tinh thần so với sĩ tốt trong thành chẳng khá hơn là bao.