Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571: Kẻ Đáng Hận Nhất.

Chương 571: Kẻ đáng hận nhất.

Chiến xa của Chu Bột đi vào thành, ông ta từ trên chiến xa tới, giáp trụ nặng nề không hề ảnh hưởng tới động tác của ông ta. Ông ta dẫn thân binh đi lên tường thành, vừa tới bên tường thành thì có hai giáp sĩ chắn lối đi.

Chu Bột cau mày:" Loan Bố đâu?"

"Loan công không ở đây, ngài ấy đang dưỡng thương trong thành."

"Loan Bố không có ở đây nên các ngươi muốn mưu phản à? Ta là thái úy Hà Tây, sao các ngươi dám cản ta?"

"Bọn tiểu nhân không phải quân Hà Tây, mà là Bắc quân."

"Tránh ra!"

Giáp sĩ không nhúc nhích, hoàn toàn không nghe lệnh Chu Bột. Đúng lúc Chu Bột đặt tay lên chuôi kiếm chợt một bóng người xuất hiện:" Bọn họ là quân của ta."

Người xuất hiện là Chu Á Phu, lúc này hắn cũng nghiêm mặt, bộ dạng giống hệt Chu Bột, nói không phải con đẻ ông ta cũng chẳng ai tin.

Chu Bột chẳng có chút cảm xúc nào khi nói chuyện với con mình, hoàn toàn như người xa lạ, gằn giọng hỏi: "Đại vương bảo ngươi tới?"

"Đúng." Chu Á Phu đáp khô khốc: "Giáng hầu tham quân công, thiếu chút nữa làm mất thành. Chuyện này ta sẽ nói với đại vương."

"Đợi mất thanh hẵng nói." Chu Bột phất tay, hoàn toàn không để ý tới Chu Á Phu, xoay người rời đi:

"Lão già ..." Hạ Hầu Táo tức giận, đại khái vì nể mặt huynh đệ không chửi hết câu:

"Thiếu tướng quân, thái úy làm thế cũng vì tiêu diệt Hung Nô, lần này thái úy mang chưa tới một vạn, giết hơn vạn tư, thu hoạch vô số vật tư .. Ngài không nên hỏi tội như thế chứ?" Phó tướng Chu Bột cười với Chu Á Phu, thấy hắn không trả lời, vội vàng rời đi:

Chu Bột có thể lờ Chu A Phu đi, nhưng không thể làm thế với Loan Bố, sau khi vào thành, ông ta đi thăm Loan Bố.

Khác với tướng sĩ đa phần căm hận Chu Bột, Loan Bố chẳng có vẻ gì là tức giận, vừa thấy Chu Bột liền hỏi ngay tình hình chiến trường, Chu Bột cũng trả lời chi tiết cho hắn.

"Tốt! Quát tốt, tướng sĩ của ta không chết uổng." Loan Bố kích động nói, có vẻ đụng vào vết thương, nhăn mặt nằm xuống:

Chu Bột nghiêm túc nói:" Ta không phải bất chấp an nguy của bách tính tướng sĩ trong thành. Chỉ là không thể bỏ lỡ cơ hội này, không cho chúng đòn đau thì người Hung Nô sẽ còn mạo hiểm tấn công, Hà Tây mãi mãi không thái bình."

"Thái úy tự có tính toán, ta hiểu."

Hai người đang trò chuyện thì Chu Á Phu dẫn quần hiền tới bái kiến Loan Bố. Thời gian qua Loan Bố dưỡng thương ở đây nhưng chưa chính thức bái kiến, lúc này mặt Loan Bố trắng bệch, nhưng tinh thần tốt hơn nhiều.

"Thái úy tới là để khoe công và vũ dũng với Loan công sao?" Hạ Hầu Táo ăn nói chẳng nể nang gì:

Chu Bột không thèm để ý tới bọn họ, trong mắt ông ta, bọn họ chỉ là một đám nhóc con miệng còn hôi sữa.

Thấy ông ta không trả lời, Hạ Hầu Táo lạnh lùng nói tiếp:" Đại vương từng nói, bọn ta chinh chiến là để bảo gia hộ quốc, che chở một phương. Nhưng giờ xem ra có kẻ đánh trận chỉ vì chặt đầu, không để ý tới cái khác."

Hắn đã nhắc tới Lưu Trường, Chu Bột không thể lờ đi nữa, ông ta hỏi ngược lại:" Không chém đầu địch, sao có thể che chở một phương?"

Trần Mãi thay Hạ Hầu Táo đáp:" Chu công cắt đứt đường vận lương của địch, nhưng để mặc chúng tấn công kho lương, thậm chí có ý xua chúng tới. Chẳng lẽ vì muốn chúng phá huyện thành, lấy lương thảo bắt theo dân chúng, để ngài chém thêm được vài cái đầu?"

"Ngậm máu phun người." Chu Bột mặt biến sắc, ông ta không ngờ thằng nhãi con này lại vô sỉ hiểm ác như vậy, lời này mà tới tai Lưu Trường thì hậu quả khó lương:

Trần Mãi tỏ ra sợ hãi:" Xin Chu công đừng giận, là hạ quan không đúng, hạ quan xin cởi giáp thỉnh tội với ngài ..."

Thấy hắn vừa nói vừa cởi áo giáp, Chu Bột sởn gai ốc, đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, tức giận bỏ đi.

Hạ Hầu Táo không nhịn được cười phá lên, vỗ vai Trần Mãi:" Không thẹn là nhi tử của a phụ ngươi! Ha ha ha, ngươi làm ông ta sợ chưa kìa ... Bản lĩnh này phải dạy ta, ta chưa bao giờ thấy ông ta sợ như thế."

"Đủ rồi!" Loan Bố không vui mắng:" Không được vô lễ với thái úy!"

Vì từ nhỏ lớn lên bên cạnh Loan Bố, cho nên đám này rất tôn trọng hắn, coi như trưởng bối của mình. Hạ Hầu Táo bất bình nói:" Loan công, sao ngài sợ ông ta như thế, ông ta thiếu chút nữa hại chết cả thành."

"Không phải ta sợ ông ta, ông ta có công với Hà Tây, có công với Đại Hán. Huống hồ chiến sự chưa kết thúc, không thể làm tướng lĩnh xa rời."

"À, ta hiểu ý Loan công rồi, đợi đánh trận xong mới tính sổ đúng không? Vậy chúng ta có cần chuẩn bị xe tù không?"

"Ngươi !!!" Loan Bố thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, hắn ngửa mặt nhìn trời, sao trước kia cứu chúng khỏi đình úy chứ:

Loan Bố chỉ giữ lại Chu Á Phu, bảo những người khác đi trước.

"Á phu, ngươi phải nghe theo quân lệnh của a phụ ngươi. Địch chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, tuyệt đối không thể xảy ra nội loạn, hiểu chưa?"

"Vâng!"

"Trông coi đám nhãi đó, đứng để chúng đi trêu chọc thái úy. Nếu chọc giận thái úy, ông ấy không nhịn đâu. Ài, đại vương nên phái người khác tới."

Chu Á Phu bình tĩnh nói:" Trừ bọn mạt tướng ra, đại vương còn phái người khác nữa, có điều còn chưa tới."

"Ngươi đáng tội gì?" Chu Bột nổi giận nhìn chằm chằm Tần Đồng:

Bành Giản hầu Tần Đồng, quận thủ quận Đôn Hoàng, là một trong năm vị đại tướng Lưu Trường an bài cho Chu Bột, lúc này quần áo tả tơi, tóc tai bù xù quỳ trước mặt Chu Bột. Trên người ông ta chi chít vết thương, không có giáp sĩ đỡ căn bản không đứng lên được."

"Thái úy, mạt tướng không ngăn được, địch phá vây quá nhiều, mạt tướng chỉ huy chưa tới 4000 người, bọn chúng trong ngoài giáp kích, làm sao mạt tướng cản được?"

"Thứ vô dụng, ngươi chỉ cần cầm cừ thêm một chút là ta có thể bắt sống Hộ Đồ!"

Chu Bột sở dĩ nổi giận như thế là vì người này thả cho Hộ Đồ đi, cũng không thể nói vậy, nói đúng ra là bị đối phương đột vây. Chu Bột không lấy được cái đầu lớn nhất, tất nhiên là vô cùng phẫn nộ. Nhưng Tần Đồng cũng rất oan ức, ông ta ít quân, đã thế Kê Chúc còn tới chi viện, đối phương mấy vạn người còn giáp kích hai mặt, ông ta giết được mấy nghìn không để toàn quân bị diệt đã không dễ, còn muốn ông ta giữ Hộ Đồ lại à?

"Người đâu, kéo kẻ này đi chém đầu." Chu Bột phất tay:

Tần Đồng không sợ mà phẫn nộ hét lên:" Thái úy, sao không cho ta một ngựa một đao đi giết Kê Chúc?"

"Thái úy, thả chủ tướng địch đúng là đại tội, nhưng Tần tướng quân cũng toàn lực ngăn cản, không cản được là do binh lực không đủ, sao có thể chém đầu?" Dương Vũ là quân thủ Trương Dịch, cũng là một trong năm vị đại tướng, không đành lòng nhìn đồng liêu bị xử trí như thế:

Chu Bột đen mặt, tâm tình ông ta rất tệ, Hộ Đồ vậy mà thoát khỏi tay mình:" Còn cầu xin thì xử lý luôn."

"Được, vậy thái úy cũng xử tử ta luôn đi." Dương Vũ nổi giận, dù thứ hạng không bằng Chu Bột, nhưng đã là khai quốc công thần trải qua những cuộc chiến sinh tử, ai không có cá tính:

Trần Mãi đột nhiên nghiêm mặt mắng Dương Vũ:" Tướng quân sao lại đối xử với thái úy như thế? Thái úy sợ các vị vì chém đầu mà gặp đại nạn, cho nên để các vị giữ lại binh lực đủ giữ mình, tất cả khổ chiến do ngài ấy nhận. Giờ tướng quân còn mắng chửi thái úy, chẳng lẽ sợ ngài ấy xử tử các vị xong chiếm hết công lao à?"

Chu Bột thề, ông ta chưa bao giờ căm hận một người như thế, ngay cả a phụ hắn cũng không khiến ông ta căm ghét thế này.

"Tạm cho vào xe tù, tính sau."

"Thái úy anh minh!" Trần Mãi khom người bái:

Sau đó Chu Bột trải qua một quang thời gian khó quên, Trần Mãi giống hệt a phụ hắn, âm hiểm độc ác. Có điều hắn kém a phụ hắn nhiều lắm, a phụ hắn chơi đùa người ta không lộ ra ngoài, còn tên này đem hết âm hiểm biểu hiện ra, không che giấu, uy hiếp trắng trợn ... Quan trọng là, Chu Bột chẳng thể làm gì hắn.

Người ta ghi chép quân công, ông giết người ta, vậy người khác nghĩ gì? Ông che giấu gì?

Dù là không có thân phận đó, Chu Bột cũng không dám ra tay, giết Trần Mãi không khó, nhưng tiếp đó phải nghênh tiếp lửa giận của Lưu Trường và Trần Bình.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment