"Hộ Đồ hẳn chưa đi xa, lệnh đại quân chỉnh đốn, truy kích cường địch."
"Thái úy! Quân sĩ mỏi mệt, sao có thể ..."
"Nghe quân lệnh!"
"Nhưng ..."
"Ta đã ra quân lệnh, kẻ nào dám không nghe, nếu không nghe, xử theo quân pháp."
"Vâng!"
Khi Chu Bột đang ra lệnh, một đoàn người hộ tống một chiếc chiến xa, chậm rãi tới nơi này.
Hàn Tín thong thả từ chiến xa xuống, quan sát đại doanh lâm thời, khinh bỉ noid:" Bao nhiêu năm rồi, Chu Bột vẫn không biết tìm chỗ đóng quân chính xác."
Được giáp sĩ bảo vệ đi tới cửa, quân canh giữ chặn họ lại tra hỏi thân phận, tiếp ngay đó sợ hãi chạy đi bẩm báo.
Rất nhanh Chu Bột dẫn tướng lĩnh đi ra, Chu Bột thần sắc bất an, Hàn Tin tới nơi này làm gì? Sao không ai nói với mình?
"Mạt tướng bái kiến thái úy." Chu Bột cùng các tướng cung kính hành lễ:
Hàn Tín căn bản không để ý, ông ta nhìn Chu Bột cũng giống Chu Bột nhìn Hạ Hầu Táo, không đáng một xu.
Hàn Tín quan sát xung quanh, đi vào lều chính trong doanh. Chu Bột không dám hỏi Hàn Tín tới đây làm gì, sao không thấy đại quân đi cùng? Chỉ báo cáo tình hình chiến đấu, khi nhắc tới quân công của mình, ông ta không nói rõ, vẫn không che giấu được đắc ý.
Khi các đại tướng cùng thời già đi, Chu Bột tựa hồ cũng trở nên càng hống hách, trạng thái không ổn.
Ai ngờ Hàn Tín nghe xong nổi giận:" Ngươi thả cho chủ tướng địch chạy mất à, thứ vô dụng, dù cầm chân hắn một chút thôi, ta có thể bắt sống hắn rồi."
Chu Bột bị chửi mắng thẳng mặt, chỉ thấy bị xỉ nhục tột độ, đã lâu rồi không ai dám đối xử với ông ta như thế, không kìm được cãi lại:" Không phải lỗi của mạt tướng, người dưới không ngăn được ..."
Hàn Tín cười nhạt: "Ồ, vậy là ngươi không phải chủ tướng?"
Chu Bột hơi chột dạ: "Mạt tướng là chủ tướng."
"Ngươi là chủ tướng thì sao lại không liên quan tới ngươi? Vì sao ngươi không an bài thêm binh lực cho người dưới? Vì sao không lựa chọn tốt nơi chặn đường, để người dưới tiền hậu giáp kích? Vì sao ngươi không dự đoán được địch có viện quân?"
Liên tục mấy câu chất vấn làm Chu Bột ú ớ, mất sạch thể diện.
"Hao tốn bao nhiêu lương thực như thế, chỉ để đánh bại một đám kỵ binh Ô Tôn à? Lệnh quân đội Hà Tây chuẩn bị, quân đội nước Đường cũng không thủ nữa, toàn bộ xuất kích, đánh bại hết Hung Nô xung quanh Hà Tây, đuổi chúng về phía tây."
Chu Bột cả kinh:" Thái úy, tướng sĩ đang mệt mỏi."
"Ta đã hạ lệnh, ai dám không nghe?"
Chu Bột sững sờ rất lâu, tựa hồ ý thức được điều gì, những câu này không phải ông ta vừa mới nói sao? Thì ra khi dùng lên bản thân khó nghe như vậy. Khi họ bị Hàn Tín đuổi ra ngoài, ông ta do dự một chút nói với mấy quận thụ im lặng nãy giờ:" Việc làm trước đó của ta ... Có chút quá đáng, xin các vị chớ trách."
Dương Vũ không ngờ tên này cũng nhận ra hành vi của mình:" Thái úy không cần như thế."
Bên trong lều Quán Anh hộ tống Hàn Tín tới đây tò mò hỏi:" Thái úy, dọc đường đi ngài nhiều lần khen ngợi Chu Bột, nhưng vừa gặp một cái lại ra sức xỉ nhục là sao?"
Hàn Tín căn bản không trả lời, mắng ngay:" Làm tốt việc của ngươi."
"Vâng." Quán Anh không dám hỏi nữa, rụt cổ lại
Con cháu của quả phụ Ba Thanh vẫn sống ở huyện Giang Châu.
Mặc dù không có thế lực cường đại như quá khứ nữa, bọn họ vẫn còn sản nghiệp khác Ba Thục, thường ngày hay làm việc thiện, rất được lòng người. Quan hệ với quan lại địa phương cũng rất tốt. Trước đó khi Lưu Trường đề xuất nộp lương thực, bọn họ hiến lên nhiều nhất, còn từ chối nhận tước vị, nói mình chia sẻ ưu lo với quân vương là bổn phận, không nên nhận thưởng.
Có thể nói là gia tộc lớn nhiều đời, bọn họ rất hiểu làm người, rất biết làm việc, khác biệt lớn so với thương cổ mới quật khởi.
Khi Lưu Trường dẫn Ung Nga tới Giang Châu, gia chủ Ba gia dẫn người ra đón.
Bách tính xung quanh tò mò ngó nghiêng, dân phong nơi này rõ ràng càng cởi mở, mỹ nhân rất nhiều, ăn mặc rất bạo dạn.
Lưu Trương đang ngó nghiêng xung quanh, Ung Nga lại nheo mắt.
"Gấu lớn, ngươi đang nhìn cái gì?"
"À, quả nhân đang xem xét dân tình, dân tình ở đây trắng thật đấy."
Gia chủ hiện nay chính là đích tôn của quả phụ Ba Thanh.
Tướng mạo người này không hề có sự gian xảo của thương cổ, da thì đen đúa, tay thì toàn vết chai dày, nhìn thế nào cũng không thấy khác gì nông phu bình thường, các kỳ chất phác. Khi người này bái kiến Lưu Trường, Ung Nga không nhịn được cười khúc khích, chẳng phải chế nhạo mà điệu cười ngốc nghếch của người này giống hệt gấu lớn nhà mình.
"Không biết thánh vương tới, nếu không thảo dân đã rời thành trăm dặm nghênh đón, xon thánh vương khoan thứ."
Chỉ vài câu nói đã làm Lưu Trường cười toét miệng:" Ha ha ha, không sao."
Người kia mời đại vương vào thành, cung kính đứng bên, giữ nguyên tư thế hành lễ.
Tòa thành này rất đặc biệt, sâu trong núi, hai bên là vách núi cao sừng sững, rất khó tìm, Trung Nguyên không có loại thành trì thế này. Lưu Trường ngẩng cao đầu, nghênh ngang cưỡi ngựa vào thành, Lữ Lộc vội đuổi theo, nói nhỏ:" Đại vương, chúng ta tới để cảnh cáo đám thương cổ, không thể vì người ta nịnh vài câu mà quên chuyện này."
"Hừ, nói linh tinh gì đó, quả nhân chẳng lẽ lại là loại hôn quân thích nghe nịnh bợ? Quả nhân ghét nhất kẻ nịnh bợ, thích đại thần cương trực như Chu Xương, ngươi nên học theo."
Môi Lữ Lộc run run, không dám phản đối.
Lưu Trường nhỏ giọng nói với Ung Nga:" Tên thương cổ này trông rất chất phác, chỉ là cười hơi ngu."
Ung Nga lườm y:" Ngươi lần này tới để xem dân tình hay là làm chính sự?"
"Đương nhiên là vì chính sự, tuần sát dân tình chẳng lẽ không phải là chính sự sao?"
"Ngươi chớ bị người này lừa, hắn có uy vọng lớn ở đương địa, cũng có giao tình với huynh trưởng ta, có phải kẻ ác không thì ta không biết, nhưng dứt khoát không phải người thật thà chất phác."
"Ha ha ha, người như thế quả nhân thấy nhiều lắm, yên tâm, quả nhân biết đối xử với loại này thế nào."
Thấy Lưu Trường tự tin như vậy, Ung Nga không nói gì nữa.
Lưu Trường tò mò với nơi này, nhìn ngõ xung quanh ngắm nghía tòa thành trong núi, Ung Nga thì bình thản, nàng thậm chí biết quán ăn ngon nhất ở đâu, nắm rõ nơi này như lòng bàn tay. Lưu Trường ngạc nhiên:" Sao nàng thông thảo nơi này thế?"
"Còn nhớ ta nói có một đại gia kiếm pháp dạy ta chứ, ông ấy là người Giang Châu."
"Chẳng trách ..."
Bọn họ mau chóng tới Ba phủ, quả nhiên giống thương cổ An Dương kia, rất đơn sơ, không bới móc được gì. Lưu Trường còn hỏi Ung Nga, biết nơi này trước giờ đều thế, không phải ví y tới mà bố trí.
Người trong phủ không nhiều, tính cả nô phó cũng chỉ hơn mười người, thái độ khiêm tốn.
Ung Nga lén nói với Lưu Trường, kỳ thực nô phó trong phủ bình thường nhiều lắm, nói ít cũng phải mấy chục, cái này Lưu Trường biết, Tú Y nói với y rồi.
Phủ tuy đơn giản, nhưng ở phương diện ẩm thực không hề keo kiệt, đại khái do cũng biết Đường vương là người thế nào, vị gia chủ tên Ba Chàng đi khắp nơi tìm mỹ thực đặc sản về.
Ba Chàng biết, trong hoàng cung ắt không thiếu gì món ngon, nên hắn không lựa chọn cá thịt ê hề, mà nghĩ cách khác tìm thật nhiều thứ đặc sắc.
Lưu Trường tất nhiên cười ha hả tiếp thụ.
Trong lúc ăn uống Ung Nga tỉ mỉ lau vết bẩn trên mặt Lưu Trường, người Ba gia cúi đầu thật thấp, sợ nói sai một câu chọc giận bạo quân.
Ba Chàng mặt mày thật thà đon hậu, thực ra đang thầm kêu khổ, Ba gia tài đức gì mà gặp phải hai đời bạo quân.
Đối với cái bánh lớn Lưu Trường vẽ ra, chính là lời hứa giải trừ hạn chế cho thương cổ, Ba gia chẳng để ý, hạn chế đó ảnh hưởng tới thương cổ tầm trung và nhỏ chứ với gia tộc khổng lồ như họ thì chẳng là gì.
Ở vùng này, ai tới họ cũng biết trước để chuẩn bị, nếu không có người ngoài thì họ muốn gì làm ngấy.
Ba Chàng chỉ mong vị bạo quân này đi cho mau.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com