Đương nhiên Lưu Trường không định ngay, ăn no uống đủ, y lau chùi râu. Cùng với tuổi tăng lên, cằm và má Lưu Trường bị râu bao phủ, khiến y trông càng thêm uy vũ bất phàm.
Râu của Lưu Trường rất có tính công kích, quá có mùi bạo quân, có thể nói ở phương diện bạo quân này, mặt nào của Lưu Trường cũng rất xứng, càng nhìn càng giống bạo quân, mở mồm ra càng bạo quân.
"Không tệ, rất trung trinh, chẳng sách Thủy Hoàng đế coi trọng các ngươi như thế!"
Gặp phải câu này Ba Chàng không biết nên cảm tạ hay là quỳ xuống thỉnh tội nữa.
Lưu Trường cười nói:" Nghe bảo năm xưa Thủy Hoàng đế xây dựng hoàng lăng, nhà các ngươi hiến không ít thứ, đúng không?"
"Đúng là có chuyện đó, có điều không phải nhà thảo dân tự nguyện, mà do Tần vương bạo ngược bức bách, khiến Ba gia thiếu chút nữa táng gia bại sản, tới tận khi Cao hoàng đế đăng cơ mới khiến Ba gia thoát khỏi khổ nạn." Ba Chàng không chịu xưng hô Thủy Hoàng đế, chỉ gọi Tần vương:
Lưu Trường nghi hoặc:" Nhưng quả nhân nghe nói Thủy Hoàng đế từng đưa đại mẫu ngươi tới Hàm Dương định cư, sao lại bức bách các ngươi?"
"Đại vương, Tần vương tham lam, hắn làm thế không phải vì coi trọng Ba gia, mà là vì gia sản Ba gia, muốn cầm tù đại mẫu, bức bách Ba gia hiến gia sản. Còn bắt rất nhiều người Ba gia tới Hàm Dương, tới chết không được về, Cao hoàng đế nhân từ chuyên môn xá miễn."
"Đại vương xin đợi chút."
Ba Chàng vội vàng ra ngoài, Ung Nga nhéo Lưu Trường một cái, Lưu Trường ngạc nhiên:" Không phải chứ, nàng vẫn muốn à? Tối qua ..."
"Ta nhổ vào! Người kia đang gây áp lực với ngươi, hắn nói Thủy Hoàng đế bạo ngược, cướp gia sản của hắn. Kỳ thực là để ngươi không thể cướp, còn nhiều lần nói Cao hoàng đế nhân từ, là ấy a phụ ngươi ra đè ngươi."
"Hả? Lấy a phụ ra đè ta? A phụ qua đời bao năm rồi, hắn muốn đi đạo mộ à?" Lưu Trường thấy Ung Nga sốt ruột tới đỏ mặt mới cười to:" Yên tâm, trừ nàng ra, không ai đè được ta."
Mấy quần hiền bên cạnh đều không phải thứ tử tế, nhưng nghe Lưu Trường nói thế phải cúi đầu, ở phương diện này họ kém xa bậc phụ huynh mình.
Vào thời Lưu Bang, quần hiền của ông ta ăn tục nói phét ngay giữa đại điện, làm sử quan cầm bút mà run liên hồi không biết ghi chép thế nào.
Lưu Trường kế thừa hoàn mỹ phong cách ấy, căn bản không biết liêm sỉ là gì, Ung Nga cũng không biết sợ, mắng:" Ngươi chỉ mong mỗi một người qua đường đều đè ngươi."
Khi hai người ngang nhiên làm thương phong bại lý thì Ba Chàng cung kính đi vào.
Hắn lấy ra thẻ trúc, có thể nhìn ra nhà họ dày công chuẩn bị, Ba Chàng cẩn thận giơ lên:" Đại vương, đây là thủ thư của Cao hoàng đế."
Mọi người thất kinh, vội đứng lên bái lạy.
Lưu Trường ngồi im gật đầu: "Viết cái gì?"
Ba Chàng há hốc mồm:" Đại vương không bái kiến sao?"
Lưu Trường ngẩng đầu lên, coi như đã chào hỏi một tiếng, lại hỏi:" Viết cái gì?"
Ba Chàng trầm mặc một lúc dâng lên, Lưu Trường cầm lấy đọc, thì ra là Cao hoàng đế biểu dương nhà họ, nguyên nhân là Ba gia tài trợ cho ông ta rất nhiều. Bức thư này viết khi Lưu Bang chưa làm hoàng đế, thực ra chỉ là thư hồi đáp bình thường.
"Đại vương, thế nào ạ?"
"Ồ, chữ không tệ." Lưu Trường thuận tay đặt sang bên: "Xem ra nhà các ngươi cũng là đời đời trung lương, năm xưa Thủy Hoàng đế xây hoàng lăng, nay quả nhân cũng xây An Lăng, An Lăng của quả nhân thiếu nhiều lắm."
Ba Chàng vội nói:" Nguyện ý chuẩn bị thủy ngân ..."
"An Lăng của quả nhân không cần cái đó, ngươi chuẩn bị ít lương thực, bò dê, đồ sắt nông cụ."
"Đại vương không phải chuẩn bị đồ bồi táng sao?"
"Đúng, quả nhân bụng lớn ăn tham, nên muốn lương thực bò dê để hưởng thụ. Còn nông cụ, sắt đồng là nếu quả nhân ăn hết lương thực rồi thì bắt quỷ canh tác."
Ba Chàng nghe mà hoa mắt, vị này tới âm gian rồi không chịu yên phận, đối diện với yêu cầu vô lý này, hắn uyển chuyển nói:" Thần nguyện ra sức vì đại vương, chỉ e là thiên hạ hiểu lầm, cho rằng đại vương là loại quân vương bạo ngược như Tần vương."
Ba Gia ở nơi này căn bản không bị hạn chế gì, còn quá chư hầu vương một vùng, bọn họ thậm chí có ruộng đất, chỉ là mang tên đám nữ tế thôi, quan viên đương đệ đều được họ tài trợ.
Thế nên họ không nhiệt tình với Lưu Trường như thương cổ khác.
Ba Chàng hiểu, Lưu Trường đã lên tiếng đòi hỏi thì không thể ít, nhưng ở loại chuyện này với thương cổ lớn mà nói là tốn sức mà chẳng lợi lộc gì.
Hiến ít là trọng tội, hiến nhiều là đại họa.
Lưu Trường cười không đáp, Chu Thắng Chi ở bên đứng bật dậy, phẫn nộ quát:" Năm xưa Tần vương xây dựng lăng, các ngươi cái gì cũng hiến lên, nay đại vương xây lăng, các ngươi lại do dự. Chẳng lẽ các ngươi yêu quý Tần vương hơn, hay là tới nay còn chưa quên nước Tần, muốn diệt Hán phục Tần?"
Cái tội lớn như thế bất ngờ chụp lên đầu, Ba Chàng choáng váng, hắn hiểu, vị đại vương này căn bản không để thủ thư của Cao hoàng đế vào mắt, nếu con do dự, y chưa ra tay thì mấy kẻ phía dưới đã diệt mình:" Không dám, vị đại nhân này hiểu lầm rồi, tuyệt không phải như thế, thảo dân chuẩn bị ngay."
Lưu Trường không vui mắng:" Thắng Chi, không được như thế."
Quân thần phối hợp rất tốt, Ba Chàng còn nói đỡ cho Chu Thắng Chi, nửa sau bữa tiệc rất vui vẻ, mọi người thoải mái nói cười. Ba Chàng quyết định lấy gia sản ra giúp đại vương xây hoàng lăng, nhìn sắc mặt của hắn như toàn bộ gia sản bị khoét sạch.
Thực tế Lưu Trường hiểu rõ, số tiền đó với Ba gia mà nói không là gì cả, nếu không phải Lưu Trường còn mong dựa vào đám thương cổ chấn hưng kinh tế, riêng bằng vào tình báo Tú Y cung cấp đã đủ xét nhà rồi.
Thế lực Tú Y ở Ba Thục tuy yếu, nhưng vẫn có hiểu biết về gia tộc lớn, những kẻ này dù tỏ ra hiền hòa thế nào thì đôi tay vẫn nhuốm đầy máu rồi.
Cứ thế tới tối, Ba Chàng rời đi, Lưu Trường ở lại nghỉ ngơi.
Ung Nga lúc này mới nói:" Nếu ngươi lấy cớ cứu tế nạn dân thiên hạ, hậu nhân sẽ thấy ngươi là quân vương nhân nghĩa, nhưng ngươi nhất định lấy hoàng lăng ra làm cớ, như thế hậu nhân sẽ nói ngươi chôn lương thực trong lăng, để bách tính chết đói."
"Nói thì nói, quả nhân có nghe thấy đâu." Lưu Trường chợt hỏi:" Người khác đều gọi là Tần vương, nàng lại dám gọ là Thủy Hoàng đế, vì sao thế?"
Ung Nga hơi do dự.
Lưu Trường phất tay: "Nói đi, thứ cho nàng vô tội."
" A phụ ta thường hay kể chuyện xưa, ông ấy luôn gọi là Thủy Hoàng đế, bọn ta hỏi lý do, ông ấy nói ... Lưu Quý tức là Lưu Bang có thể xưng Cao hoàng đế, Thủy Hoàng đế hơn cả trăm lần, vì sao không thể xưng?"
"Ha ha ha, nếu a phụ nàng còn sống, bọn ta chắc sẽ thành bằng hữu tốt."
Ung Nga nhìn Lưu Trường, gật đầu:" A phụ ta hẳn sẽ rất thích ngươi, ngươi và a phụ ta không khác nhau là bao, đều không để ai vào mắt, ngang ngược vô lễ, thường bị người ta đàn hặc, nhưng ông chẳng sợ ... Chỉ là thực ấp ngày càng ít."
"Ha ha ha, biết đủ đi, may là a phụ ta chứ nếu là người khác, đừng nói thực ấp, tới đầu cũng chẳng con. Kẻ thù ta mà suốt ngày chửi sau lưng ta thì ta đem nấu lâu rồi."
Ngày tiếp sau đó, Lưu Trường đi tham quan các nơi ở Giang Châu, Ba Chàng chuẩn bị lương thực. Lưu Trường còn yêu cầu họ hợp lực với quan phủ, làm đường từ Giang Châu tới Trường An.
Nơi này vốn có đường, vì chiến tranh phá hoại, đường sông đổi hướng, khiến đi lại khó khăn. Ba Thục xưa này là hậu phương lớn của Tần Hán, Lưu Trường không muốn thấy hai bên qua lại có vấn đề.
Đối diện với đủ loại yêu cầu vô lễ của bạo quân, Ba Chàng đành bóp mũi mà nhận.
Hai người Chu Thắng Chi suốt ngày theo sát bên Ba Chàng nhìn chằm chằm, thi thoảng lại đe dọa vài câu. Thậm chí một tên ngoại sinh của Ba Chàng làm huyện lệnh còn bị Chu Thắng Chi bắt, nói hắn tham ô thuế, bao che thương cổ, coi như cho Ba Chàng một cảnh cáo.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com