Bọn họ đang đi ngắm cảnh Giang Châu thì Ung Nga đột nhiên đề xuất muốn đưa Lưu Trường đi gặp sư phụ dạy kiếm pháp cho nàng.
Theo lời Ung Nga nói, vị sư phụ này không phải người bản địa, thời trẻ ông từng phạm lỗi lớn, bị đưa tới Ba Thục làm tù đồ, tới khi Cao hoàng đế đăng cơ, ông ta mới được thả ra.
Tuổi của ông tuy đã rất cao, nhưng bản lĩnh cũng cao siêu, Ung Xỉ hết sức kính trọng, còn từng muốn ông dạy kiếm pháp cho thân binh của mình.
Lưu Trường nghe rất tò mò, cũng muốn gặp vị kiếm thánh này, được Ung Nga dẫn tới một vùng thôn quê, đồng thời gặp được ông già hết sức bình thường.
Ông ta già lắm rồi, chắc là trẻ hơn Cái công một ít, hẳn là cùng tuổi Trương Thương. Ông già cười vui vẻ hàn huyên với Ung Nga vài câu rồi bắt đầu quan sát Lưu Trường.
"Lão già, nghe nói ông giỏi đánh nhau lắm à?" Lưu Trường ngạo mạn hỏi:
Ung Nga vội nhỏ giọng nói:" Sư phụ, người này kiếm pháp cao siêu, một chiêu đã đánh bại đệ tử rồi, có điều y tự đại vô cùng, không để ai vào mắt, sư phụ giáo huấn y một bài nhớ đời đi."
Ông già hiểu ra, nhìn Lưu Trường rất lâu, nói:" Không cần, ta không giáo huấn được y, theo ta về ăn cơm đi."
Ung Nga kinh ngạc:" Sư phụ là kiếm thánh cơ mà."
Ông già chỉ Lưu Trường:" Ngươi nhìn vóc dáng y, ta là kiếm thánh, nhưng y cầm kiếm là kiếm thánh, cầm đao là đao thánh, cầm cục đá là đá thánh. Tấm thân Bá Vương đó, ai mà địch nổi?"
"Nhưng sư phụ nói, kỹ xảo có thể giúp chúng ta đánh bại kẻ địch mạnh hơn rất nhiều mà."
"Đúng, nhưng không đánh bại được người như y."
"Ha ha ha !" Lưu Trường voi lắm:" Lão giả rất có nhãn quang, không biết xưng hô thế nào?"
Ung Nga lên tiếng trước:" Đây là Lỗ công!"
"Ồ, lại là người nước Tề à?"
"Không, Lỗ công là người Hàm Đan."
Lưu Trường cố ý vô lễ với ông già này, chủ yếu tuổi ông ta tới mức chém giết của Lưu Trường, đó là trên 60 dưới 10, bất kỳ cường địch nào ở độ tuổi này sẽ gặp y sẽ đều có nguy hiểm nhất định. Lỗ công không ý thức được điểm ấy, nhưng khi còn trẻ từng đi du lịch, dễ dàng chịu thua, không hề có ý phân cao thấp với Lưu Trường.
Chuyện này làm Ung Nga giận lắm, nàng rất hi vọng sư phụ dạy cho Lưu Trường một bài học, để y biết trời cao đất dày. Nhưng giờ phản tác dụng, ông già ở bên tâng bốc, Lưu Trường cười như hoa nở, sợ là càng vô pháp vô thiên.
Sau khi biết ông già là người Triệu, Lưu Trường lắc đầu ngồi đối diện với ông ta.
"Lỗ công, ta có lời này, nếu quá đáng, ông đừng để ý ... Con người ta không phải có ý kiến gì với người Triệu, ta chỉ thấy người Triệu không ra gì."
"Hả, vì sao ngươi lại bất mãn với người Triệu như thế?"
"Vì Triệu vương không ra gì, nên ta thấy người Triệu cũng chẳng ra gì."
Lỗ công kinh hãi nhìn tên cao lớn trước mắt, tức thì bừng tỉnh:" Ồ, té ra là Đường vương, lão hủ không biết là đại vương tới, thất lễ rồi."
Lỗ công đại khái tuổi cao rồi, không có chuyện khinh bỉ với vương hầu quý nhân của hiệp khách, rất cung kính. Lưu Trường hỏi:" Sao ông tới giờ mới nhận ra thân phận quả nhân?"
"Lão hủ có hảo hữu ở Hàm Đan viết thư, nhiều lần oán giận người Đường ngang ngược, thái độ với người Triệu không tốt, vì Đường vương không thích Triệu vương, nên nghe lời vừa rồi mới nhận ra đại vương."
Hai người trò chuyện, ông già này trông bình thường nhưng bất kể Lưu Trường hỏi gì, ông ta đều trả lời lưu loát tự nhiên. Lưu Trường chủ yếu hỏi tình huống các nơi, phong tục tập quán, phải nói là kinh nghiệm của ông ta rất nhiều.
Ung Nga thế là bị bỏ rơi.
Hai người nói nhiều nhất vẫn là võ nghệ, ông già này đã gặp rất nhiều võ sĩ nổi tiếng.
"Vị hiệp khách ông vừa nói ấy, kỳ thực ta thấy hắn chẳng là gì, gặp phải Vũ Dương hầu, không chịu nổi một chiêu đã bị chặt đầu."
Lỗ công cười méo miệng:" Cả Đại Hán này chỉ có một Vũ Dương Vũ hầu đó, đại vương lấy ra làm ví dụ thì ai tiếp chiêu được."
Ung Nga lấy làm lạ:" Sư phụ trước kia đâu nói thế, mà nói nếu đấu đơn, sư phụ không sợ họ mà."
Lỗ cung nghiêm túc nói:" Giống như ta dạy ngươi trước kia, nếu tướng cầm quân bình thường, đơn đấu chưa chắc bằng được ta. Nhưng là mãnh tướng từ núi xương biển máu xông pha ra như Vũ hầu, bất kể so cưỡi ngựa, xạ thuật, quyền cước, ta hoàn toàn không thắng được. Kỹ thuật có thể khiến ngươi thắng được kẻ địch mạnh, nhưng gặp phải mãnh tướng cao lớn như đại vương cũng chịu thua."
Lưu Trường cực kỳ tán đồng.
Lỗ công lại nói:" Những võ sĩ ta kể, họ cường đại không phải ở vũ lực mà là tâm trí. Ta từng biết một võ sĩ, hắn đấu với ta, ta thua, liền lớn tiếng mắng hắn, hắn đi ngay, ta tưởng hắn sợ ta, vì thế mà nhạo báng."
"Nhưng về sau hắn làm một việc, ta hiểu ra, hắn không hèn nhát, mà hắn không vì chuyện nhỏ mà tranh đấu. Có thể không vì chuyện nhỏ mà nổi giận, làm việc lớn không sợ mất mạng. Hắn mới là võ sĩ chân chính."
"Rốt cuộc hắn làm chuyện gì?"
"Ám sát Tần vương."
"Hả, Kinh Kha à?" Lưu Trường sáng mắt lên, nắm tay ông ta:" Rốt cuộc ngài bao tuổi?"
"Ha ha ha, già rồi, già rồi."
Lưu Trường vốn không để ông già này vào mắt, nhưng nghe nói ông ta dọa Kinh Kha chạy mất thì nổi hứng, nhất định muốn so tài, Lỗ công đành tìm một cây kiếm gỗ, nhưng nói trước:" Lão hủ già rồi, không chịu được đòn của đại vương ..."
"Ngài yên tâm, quả nhân không bao giờ bắt nạt người già yếu."
So tài vừa bắt đầu đã kết thúc.
Vì hai người vừa chuẩn bị xong thì kiếm của Lưu Trường đã chĩa vào ngực của Lỗ công, Lỗ công thậm chí chưa kịp nhúc nhích. Dù ông đã biết mình sẽ thảm bại nhưng không ngờ thua triệt để như vậy.
Con quái vật khổng lồ trước mắt không chỉ có thân hình khôi ngô, sức mạnh to lớn, mà tốc độ cũng không ai sánh bằng, thậm chí kỹ xảo của y cũng là đỉnh cấp. Một kiếm vừa rồi nhìn thì đơn giản, nhưng dùng thì hoàn toàn khác, thứ biến thái này thậm chí còn luyện kiếm trong thời gian rất dài.
Khi Lưu Trường cuồng vọng thu kiếm, Lỗ công trầm tư.
"Kiếm pháp của đại vương là học từ ai?"
"Có một con vượn trắng ..."
"Khụ khụ."
Nghe Ung Nga ho, Lưu Trường đành nói:" Cái công nước Tề."
"Nước Tề à? Không phải là Du Thứ của nước Triệu à?"
Lưu Trường tức thì không vui:" Du Thứ là địa giới nước Đường."
"Ồ, mấy năm trước bị Đường chiếm rồi, lão hủ quên ... Vị sư phụ này của đại vương là người thế nào? Kiếm pháp giống hệt một vị lão hữu của lão hủ, ông ấy vốn là người Tề, song nhiều năm chưa qua lại."
"Sư phụ ta là đại gia Hoàng Lão, học thuật cao siêu, là thầy vạn người, nho nhã lễ độ ..."
"Ồ, thế thì không phải ông ấy rồi."
Lưu Trường rất vui vì gặp được Lỗ công, qua miệng ông biết được rất nhiều kiếm khách, kiếm pháp. Nay Lưu Trường không chuyên tâm luyện kiếm nữa, lên trận giết người đa phần dựa vào vũ khí dài và cung nỏ. Có điều y vẫn luôn thao luyện kiếm pháp, coi như rèn luyện sức khỏe, sợ mình không còn thân thể tráng kiện nữa, sẽ bị người ta bắt nạt.
Lỗ công nói rất nhiều lý luận kiếm pháp, Lưu Trường hứng thú lắm, vì Cái công chẳng dạy y lý luận nào cả, chỉ dạy y làm sao một chiêu diệt địch, không từ thủ đoạn giết đối phương. Bởi thế ai đấu với Lưu Trường đều nói đây không phải kiếm quân tử.
Nhưng chính nhờ kiếm pháp tiểu nhân này mà Lưu Trường trên sa trường giết vô số địch.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com