Rất nhanh tới giờ cơm, thấy một phụ nhân trẻ bê thức ăn ra đãi khách. Lưu Trường cảm tạ, ăn ngấu nghiến, vừa ăn một cái liền kinh ngạc, cơm làm quá ngon rồi:" Lão trượng thật có khẩu phúc."
Lỗ công vuốt râu cười to:" Bình sinh không có thành tựu gì, chỉ có một nữ nhi ngoan, ôn nhu hiền huệ, làm việc chu đáo, bất kể làm cơm, làm nông, làm áo đều không thua người khác.
Phụ nhân nghe Lỗ công nói thế chỉ cười khẽ, đúng là nàng rất xinh đẹp, ngũ quan đoan chính, cười rất ôn nhu, tuổi trẻ nhưng cũng hơn Lưu Trường không ít. Nhìn Lỗ công y phục sạch sẽ, sân vườn gọn gàng, Lưu Trường liền biết ông ta không nói dối, y rất có thiện cảm với phụ nhân này.
"Lỗ công, nữ nhi của ngài đã hôn phối chưa?"
"Rồi, có một nhi tử, chỉ là tính cách nó lành quá, không giỏi ăn nói. Bị thiếp thất khinh nhục, ài ..." Lỗ công thở dài:
Lưu Trường càng nghe càng kích động, bộ dạng đó làm Ung Nga trừng mắt, tên này muốn làm gì?
"Tên đó không ngờ đuổi nữ nhi lão hủ ra ngoài, nếu không có nữ nhi ngăn cản, lão phu lấy mạng hắn rồi. Chỉ thương cho nữ nhi của lão phu."
"Hay! Quá hay!" Lưu Trường vỗ tay khen hay, lập tức nhận ra làm thế không ổn, vội hắng giọng:" Lỗ công đừng hiểu lầm, ta vừa vặn có hôn sự tốt, có khi chúng ta làm thông gia."
"Ồ!"
"Ngài xem, ngài có một nữ nhi, ta có một một …à ... một đứa cháu chưa thành gia thất, là lương duyên. Đứa cháu này tuổi nhiều hơn ta, còn nhiều hơn nữ nhi ngài ... Thường ngày hắn kính trọng quả nhân, coi quả nhân như trưởng bối, quả nhân cũng thương hắn như nhi tử."
Lỗ công nghi hoặc:" Là ai?"
"Hà Tây quốc tướng Loan Bố!"
Quốc tướng?
Tuy Lưu Trường là chư hầu vương, nhưng vì tính cách tùy tiện của y, Lỗ công không có mấy cảm xúc, rồi đột nhiên giới thiệu một vị quốc tướng làm nữ tế mình, Lỗ công váng vất. Tuy ông cũng là người va chạm nhiều, nhưng thường ngày chỉ qua lại với quan lại trong huyện.
Tể tướng một nước, chắc chắn có hầu tước, mình tài đức gì ...
Lỗ công từ chối ngay:" Đại vương, người thấp kém, sao dám nhận quốc tướng làm nữ tế. Nữ nhi của lão hủ lại đã có con."
"Chuyện đó không thành vấn đề."
Lỗ công vẫn rất do dự, dù sao hai bên chênh lệnh quá lớn, ông ta sợ nữ nhi bị bắt nạt, bị coi thường, đương nhiên cũng lo người kia giống vị đại vương này không phải thứ tử... Khụ khụ.
Lưu Trường phất tay:" Thế này đi, ta phái người đưa cả hai đi Hà Tây, ngài xem người này, nếu thấy được thì quả nhân an bài hôn sự. Chuyện này do quả nhân định đoạt, hắn mà không chịu thì chặt đầu, hắn mà chịu thì do ngài quyết."
Thế là y bắt đầu ca ngợi đứa cháu kia của mình, nói hắn tuấn lãng, ôn nhu, ưu tú ... Lỗ công bị Lưu Trường nói cho động lòng, tức thì đồng ý, chuẩn bị đưa nữ nhi và ngoại tôn tới Hà Tây gặp Loan Bố.
Rời khỏi nơi này, Ung Nga dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lưu Trường.
"Lần đầu tiên ta nghe nói có quân vương đi làm mai cho thần tử của mình, sao ngươi sốt ruột thế?"
"Ài, nàng không biết ... Loan Bố đi theo quả nhân từ khi quả nhân còn nhỏ, tới giờ vẫn chưa thành gia, tính hướng nội, không giỏi ăn nói, rất hợp với nữ tử như Lỗ gia nữ. Ta thấy nàng ấy các phương diện đều không tệ, chính là thê tử tốt."
Thời ấy quả phụ không hiếm, nhất là đã sinh con thì càng được hoan nghênh, nên Lưu Trường không lo điểm ấy, y cũng biết Loan Bố sẽ không để ý.
Nghe Lưu Trường luôn mồm kể chuyện đám xá nhân của mình, Ung Nga cười khúc kích:" Ngươi đối xử với họ thật tốt."
"Họ đối xử với ta cũng rất tốt ... Trừ Giả Nghị ra."
Khi họ về huyện thành, Ba Chàng còn vì đại vương chuẩn bị vật bồi táng, từng xe từng xe mang tới An Lăng Hà Tây. Ba gia đúng là giàu có, Lưu Trường nhìn từng xe lương thực mà bất an, số lương thực này đủ nuôi một nửa Bắc quân, làm sao quả nhân yên tâm được.
Trong thời gian đó, Lưu Trường và Ung Nga mặc trang phục bình thường, du ngoạn các nơi.
Thiên hạ hiện giờ đúng là khác rồi, tuy không thể nói là nhà nhà đều ngửi thấy mùi thịt, nhưng dám nói mỗi đứa bé ra đường chơi đều mặc áo thêu hoa. Dọc đường đi, Lưu Trường cười nhiều hơn, y vẫn còn nhớ Trường An khi mình còn nhỏ, bách tính cúi gằm mặt đi lại, bước chân thất thểu, vẻ mặt vô hồn.
Khi đó Lưu Doanh nói tình hình nơi khác còn tệ hơn.
Nhưng bây giờ nhiều huyện thành ở Ba Thục, người đi đường thành từng nhóm, có nói có cười, đúng là khác rồi.
Lưu Trường rất vui.
Khi Ung Nga hỏi nguyên do, Lưu Trường nói với nàng:" Quả nhân ở Trường An luôn bị người ta nhận ra, may ở đây, họ chỉ tò mò thôi, không biết thân phận của ta."
"Vóc dáng ngươi thế này, ai chẳng tò mò."
Tới quán ăn, chủ quán nơi này chấn động ra mặt, niềm nở mời chào:" Đúng là tráng sĩ, ngài muốn ăn gì? Ngài ăn thoải mái, ta không lấy tiền của ngài."
Có lẽ với quán ăn này mà nói, trên người Lưu Trường có một loại "hiệu ứng quảng cáo", y bước vào quán ăn, chỗ ngồi xung quanh đều bị bách tính ưa náo nhiệt chiếm cứ. Luôn có người len lén nhìn y, có lẽ họ muốn biết tên to xác này ăn được bao nhiêu.
Nghe chủ quán nói không thu tiền, Lưu Trường cười to, gọi không ít món ăn.
Chủ quán không keo kiệt, gọi gì mang lên cái đó.
Lưu Trường vừa ăn vừa nói chuyện:" Ta từ Trung Nguyên tới, nghe nói Ba Thục là vùng man hoang, hôm nay tới mới biết không giống lời đồn."
Chủ quán đắc ý lắm:" Tráng sĩ chưa biết, Ba Thục được như ngày nay là nhờ hai người. Người đầu tiên là quận thủ thời Tần ..."
Nghe chủ quán thao thao bất tuyệt về vị quan lớn tiền triều, giọng đầy kinh phục, Lưu Trường cũng gật gù tán đồng.
"Người thứ hai là đương kim thiên tử, thiên tử nhân đức, không thu thuế nông, còn khiến quan phủ đưa quán ăn nhà mình cho bách tính thuê dùng, mỗi năm nộp ít chi phí, còn lại là của mình."
"Mà thuê của quan phủ thì không chuyển thương tịch."
"Thiên tử có lệnh, quan lại không được ức hiếp bách tính .. Ở chợ gì cũng có, bách tính có thể mua mọi thứ ... Không phải đi lao dịch, thao luyện chỉ bảy ngày ... Còn nói là lập huyện học ... Giang Châu có y quán, người bệnh có thể tới ..."
Nhắc tới đương kim thiên tử, không chỉ chủ quán mà cả thực khách trong quán cũng tán thương vô cùng. Bọn họ chưa từng thấy quân vương hiền minh như thế, không bóc lột họ, còn cho họ yên tâm canh tác, kiếm việc làm, cuộc sống ngày càng an lành.
Lưu Trường cười to, hỏi:" Nhưng ta nghe nói, chính sách trên triều bây giờ đều do Đường vương làm."
Chủ quán lắc đầu:" Chuyện đó ta không biết, nhưng mà không đúng đâu. Đường vương thì quản nước Đường, sao quản được thiên hạ.”
Lưu Trường lại cười to.
Nhưng chủ quán không cười được nữa, vì Lưu Trường ăn quá khỏe, ánh mắt chủ quán dần chuyển thành kinh hãi, ông ta không ngờ rằng, một người có thể ăn cho người ta phá sản như vậy. Thực khách cũng không giả vờ giả vịt nữa, nhìn Lưu Trường chằm chằm, muốn xem rốt cuộc y ăn được bao nhiêu.
Lưu Trường ăn no rồi xoa bụng đứng lên, đắc ý nói:" Ngươi nói rồi nhé, bữa cơm này không thu tiền."
"Ta ... Ta ... Ta ..."
"Ha ha ha !"
Lưu Trường cười to mà đi, chủ quán còn định nói gì, chợt thấy tiền bên bàn tráng sĩ vừa rời đi, tức thì mặt mày hớn hở.
Đi trên đường Ung Nga tức giận nói:" Rõ ràng là công lao của ngươi mà."
"Chuyện này có gì đâu, người thiên hạ sống tốt là được, làm người đừng so đo chi li, tham thứ hư vinh. Ta không phụ kỳ vọng của a phụ, không phụ lê dân bách tính là đủ."
Thế là mắt Ung Nga nhìn y lấp lánh ánh sao.
Có điều Lưu Trường sau đó lén lút nói với Lữ Lộc:" Nhớ tên cái huyện thành này, về tăng thuế cho quả nhân."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com